Chương 2796:
Dương Thanh có thể cảm nhận được hơi thở cuồng bạo vừa rồi là tỏa ra từ hạt châu này chứ không phải trên cơ thể xác khô kia.
Dương Thanh lấy luôn hạt châu ra khỏi miệng xác khô.
Ngay khi hạt châu được lấy ra, khí thế cuồng bạo trên xác khô liền biến mất, mà sau khi hạt châu rời khỏi xác khô cũng không có động tĩnh gì.
“Chuyện gì thế này?”
Dương Thanh cau mày nhìn hạt châu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Một hạt châu tỏa ra khí thế khủng bố như vậy còn bị xác khô không biết thân phận này ngậm trong miệng, nhất định là một báu vật vô cùng quan trọng.
Chỉ là sau khi hạt châu rời khỏi miệng của xác khô thì lại khôi phục bình thường, dường như nó chỉ là một viên Dạ Minh Châu bình thường.
“Răng rắc!”
Đúng lúc này xác khô vẫn ngồi trên vương tọa kia bỗng ầm ầm ngã xuống đất, trong nháy mắt, liền hóa thành bột mịn.
Quả nhiên, sở dĩ bộ xác khô này luôn có thể duy trì trạng thái xác khô hoàn toàn là dựa vào hạt châu này.
“Xảy ra chuyện gì ?”
Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Giai Di đột nhiên vang lên ở chỗ lối vào từ mật thất đến hàng động, Dương Thanh nhanh chóng cất hạt châu đi.
“Không có gì!”
Dương Thanh hờ hững nói cũng không giải thích chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Phùng Giai Di cau mày, cô ta biết Dương Thanh đang nói dối. Vừa rồi rõ ràng cô ta cảm nhận được hai luồng khí thế võ thuật cuồng bạo, nhưng bây
Chuyện gì đã xảy ra với luồng khí thế điên cuồng còn lại kia?
Về phần xác khô, lúc này đã biến thành bột, rơi xuống đất.
Dương Thanh không để ý tới Phùng Giai Di, ánh mắt lập tức rơi vào trên vương tọa, chỉ thấy vị trí xác khô ngồi lúc nãy có một chỗ hình tròn, giống như một nút mở.
“Ầm ầm!”
Dương Thanh mới vừa ấn xuống, bên trong hang động bỗng vang lên tiếng động dữ dội, tiếp đó cả hai ngạc nhiên vui mình phát hiện cửa đá lóe lên, sau đó chậm rãi mở ra.
“Tìm được lối ra rồi!”
Phùng Giai Di nhất thời vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, cả hai đi qua cánh cửa đá ra ngoài.
Dương Thanh hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Sau khi bọn họ rời khỏi hang động, mặc dù đã ở dưới chân núi, nhưng cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn khác với cảnh tượng bọn họ đến trước đó.
Sau khi Phùng Giai Di nhìn ngó xung quanh mấy lần thì lên tiếng: “Hẳn là ở giữa trang trại Di Hòa, anh đi theo tôi!”
Nói xong Phùng Giai Di đi về một phía, Dương Thanh cũng vội vã đi theo.
Hai mươi phút sau, hai người men theo một con đường núi, cuối cùng cũng trở lại nơi bọn họ đến trang trại Di Hòa trước đó.