Chiến Thần Ở Rể

Chương 2802


trước sau

Chương 2802:

“Theo những hiểu biết của tôi về Phùng Chí Viễn, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, sẽ tìm cách bắt nhốt cậu lại, sau đó cố gắng cạy miệng cậu để tìm ra rốt cuộc cậu đã lấy đi thứ gì trong động thất kia!”

Nói xong, Phùng Chí Ngạo nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh.

Con ngươi Dương Thanh đột nhiên co rút lại trong một tích tắc, nhưng sự thay đổi ngắn ngủi này vẫn bị Phùng Chí Ngạo tinh mắt bắt được.

Phùng Chí Ngạo thốt lên: “Quả đúng như vậy rồi!”

Dương Thanh nheo mắt, lạnh lùng nói: “Sao tôi lại có cảm giác, Đại hoàng tử tới tìm tôi không phải để bàn chuyện hợp tác mà là để thử tôi nhỉ?”

Phùng Chí Ngạo bình thản nói: “Thứ tôi muốn là quyền thế của Hoàng tộc họ Phùng này, thứ cậu muốn chỉ là anh em bạn bè bình yên rời khỏi đây, tuy mục đích của chúng ta không giống nhau nhưng lại có thể đứng về cùng một phía, đương nhiên lần này tôi tới là để bàn chuyện hợp tác với cậu”.

“Tôi vừa nói chuyện đó chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu tôi còn có thể đoán được là cậu đã lấy đi thứ gì từ trong động thất ở trang trại Di Hòa thì Phùng Chí Viễn nhất định cũng đã đoán được”.

“Chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, nếu đã thế, giữa hai người nhất định sẽ có một ngày đứng ở thế đối lập, vậy thì, không gian hợp tác của chúng ta vẫn còn rất lớn đấy”.

“Cậu chớ quên, nơi này là Hoàng thành Phùng, hôm nay, cậu chỉ có thể hợp tác với tôi thì mới có khả năng đối phó với Phùng Chí Viễn, bằng không, chỉ bằng sức của mình cậu mà muốn đối đầu với Phùng Chí Viễn, lại còn muốn cứu người thì chỉ e không có hi vọng thành công đâu”.

“Chỉ còn hơn hai giờ nữa là tới đại lễ sắc phong người thừa kế cho người anh em của cậu, tốt nhất là cậu nên thận trọng suy nghĩ kĩ xem có muốn hợp tác với tôi hay không”.

Phùng Chí Ngạo nói xong, bình tĩnh đưa mắt nhìn Dương Thanh, đợi anh đáp lại.

Phùng Giai Di cũng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương

Thanh.

Sau một hồi trầm mặc, Dương Thanh mới lên tiếng: “Ông định hợp tác thế nào?”

Phùng Chí Ngạo hơi nhếch miệng nở một nụ cười, nói: “Tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp để ngăn cản đại lễ sắc phong sắp tới, chuyện tôi muốn cậu làm chỉ có một việc này, đó chính là giúp tôi chỉ ra rằng, hai mươi sáu năm trước, Phùng Chí Viễn đã tự mình vứt bỏ Mã Siêu để giá họa cho tôi”.

Dương Thanh nhíu mày: “Hai mươi sáu năm trước thì tôi cũng mới chỉ là một đứa trẻ một, hai tuổi, làm sao có thể xác nhận giúp ông?”

Phùng Chí Ngạo không đáp thẳng mà lại hỏi: “Có một cô gái tên là Mễ Tuyết, là em ruột của Mã Siêu, đúng không?”

Nghe thấy Phùng Chí Ngạo nhắc tới Mễ Tuyết, đáy mắt Dương Thanh chợt lóe lên một tia sáng lạnh: “Ông muốn nói gì?”

Sắc mặt Phùng Chí Ngạo chợt trở nên cực kì nghiêm nghị, ông ta nói: “Thực ra, cô gái Mễ Tuyết kia không phải em gái cùng bố cùng mẹ với Mã Siêu mà hai người là anh em cùng bố khác mẹ”.

“Cái gì?”

Dương Thanh giật mình kinh ngạc, chuyện này ngay cả anh cũng không biết, vậy mà Phùng Chí Ngạo lại biết được.

Nay Mễ Tuyết còn đang ở trạng thái người thực vật, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: “Tôi đã điều tra Phùng Chí Viễn rất nhiều năm, phát hiện được một bí mật rất lớn, tên khốn này lúc còn trẻ từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, những người này hầu hết đều từng sinh con cho cậu ta”.

“Mà Mã Siêu và Mễ Tuyết chỉ là hai trong số đó, tôi còn ngờ rằng, Mã Siêu chưa chắc đã là con trai trưởng của cậu ta. Chỉ có điều, với cậu ta thì Mã Siêu có giá trị lợi dụng cao nhất, cho nên mới nhận Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng trong tình huống này”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện