Chương 2948:
Lạc Bân kinh hãi trong lòng, ông ta không ngờ tập đoàn Nhạn Thanh vừa bị Yoshida dùng thủ đoạn hèn hạ để thu mua mất, chưa được vài tiếng đồng hồ sau, tập đoàn Nhạn Thanh đã trở về trong tay Dương Thanh, thậm chí còn thu mua luôn cả tập đoàn Thuận Thiên.
Lạc Bân vội đưa hợp đồng cho đoàn luật sư kiểm tra, bản thân ông ta cũng lấy một bản xem kĩ.
Khi ông ta nhìn thấy tập đoàn Thuận Thiên đã sở hữu hai mươi tám doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu thì đã sợ đến ngây cả người.
Nhưng điều khiến ông ta khiếp sợ hơn nữa còn ở phía sau, tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên với giá chỉ một tệ.
Điều đó có nghĩa là, Dương Thanh chỉ phải bỏ ra một tệ là đã thu mua thành công một tập đoàn trị giá gần nghìn tỷ, biến nó thành sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Thanh.
Ngày nay, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh cũng mới chỉ đến nghìn tỷ, như vậy tức là, sau lần thu mua này, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh đã tăng gấp đôi, đạt tới hai nghìn tỷ.
Đoàn luật sư nhanh chóng kiểm tra xong hợp đồng, vội thưa với Dương Thanh: “Thưa chủ tịch, hợp đồng này không có vấn đề gì”.
Dương Thanh gật đầu: “Tốt lắm!”
Nói xong, anh kí tên mình vào bản hợp động rồi đưa cho Lạc Bân, nói: “Ngay trong đêm nay, thay đổi toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên, nếu thiếu người thì cứ điều từ doanh nghiệp khác lên”.
“Trong thời gian ngắn, tôi không yêu cầu người giỏi cỡ nào mới trở thành quản lí cao cấp được mà chỉ cần toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên đều phải là người của chúng ta, ông hiểu ý tôi chứ?”
Lạc Bân vội nói: “Tôi hiểu! Chủ tịch muốn năm lấy tập đoàn Thuận Thiên về tay chúng ta với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó căn cứ theo thành tích làm việc để xác định lại hệ thống quản lí cao cấp”.
Dương Thanh gật đầu: “Đi làm việc đi”.
Lạc Bân gật đầu: “Vâng!”
Sau
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Yoshida căng thẳng, vội nói: ‘Cậu Thanh, tôi đã chuyển nhượng toàn bộ tập đoàn Thuận Thiên cho cậu đúng như yêu cầu rồi, cậu còn sai bảo gì không ạ?”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Bây giờ, tôi có thể cho ông một cơ hội sống sót, nhưng phải xem xem ông có năm bắt được không đã’.
Nghe vậy, Yoshida sáng rực mắt lên, vội tã tỏ thái độ: “Xin cảm ơn cậu Thanh đã cho tôi cơ hội này, cậu muốn tôi làm gì, xin cứ việc sai bảo”.
Dương Thanh nói: “Hãy tìm cách để tìm hiểu xem những doanh nghiệp nào của Chiêu Châu đã bị hai phe tài phiệt kia thu mua, tôi chỉ cho ông hai mươi phút, nếu như có thể tìm hiểu được điều tôi cần, tôi sẽ thả ông đi, còn nếu không, thành thật xin lỗi, ông chỉ có thể chết thôi”.
Yoshida khốn khổ cầu khẩn: ‘Cậu Thanh, những điều tôi nói đều là thật, giữa ba phe tài phiệt thực sự không có tình báo chung, rốt cuộc bọn họ thu mua doanh nghiệp nào, tôi thật sự không biết mà’.
Dương Thanh chỉ lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ông, tôi chỉ quan tâm kết quả, nếu ông không tìm được biện pháp thăm dò ra trong vòng hai mươi phút, chỉ sợ ông không thể ra khỏi phòng này được đâu”.
Yoshida run cả người lên, sắc mặt trắng bệch, nhìn vẻ lạnh nhạt của Dương Thanh, ông ta thật sự sợ hãi vô cùng.
Không dám lãng phí thời gian nữa, Yoshida vội lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi đi.
Dương Thanh và Phùng Giai Di vẫn ngồi trong phòng làm việc theo dõi sát sao, Yoshida không dám giở trò bịp bợm mà thành thật gọi điện tra xét kế hoạch thu mua của hai tài phiệt lớn kia.