Chương 2967:
Hơn nữa, sau nhiều lần áp chế, hoạt tính của cổ trùng Vô Tâm dường như đã tăng mạnh, và càng ngày, thời gian áp chế được nó cũng càng rút ngắn lại.
Ban đầu, Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa thì còn có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm chừng hai giờ, nhưng hiện tại, huyết mạch cuồng hóa chỉ có thể miễn cưỡng áp chế nó trong một giờ.
Quan trọng hơn cả là, hôm nay mới chỉ là ngày đầu, vài ngày sau, liệu huyết mạch cuồng hóa có hoàn toàn mất đi hiệu quả áp chế cổ trùng Vô Tâm hay không?
Nếu quả như vậy, anh phải làm sao bây giờ?
Chảng lẽ thực sự chỉ có thể chờ đợi cổ trùng Vô Tâm căn nuốt trái tim mà chết sao?
Mấy ngày sau đó, Dương Thanh vẫn tiếp tục dùng huyết mạch cuồng hóa để áp chế cổ trùng Vô Tâm, thuốc của Phùng Tiểu Uyển cũng hỗ trợ anh rất nhiều.
Chỉ có điều, ba ngày tiếp theo, mỗi lần Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh chỉ có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ.
Điều đó có nghĩa là, dù Dương Thanh vẫn luôn kích hoạt trạng thái huyết mạch cuồng hóa, anh chỉ có thể khiến cổ trùng Vô Tâm mất hoạt tính trong nửa giờ, sau đó, ngay cả khi anh vẫn duy trì trạng thái này, cổ trùng Vô Tâm cũng có thể khôi phục hoạt tính.
Mặc dù có thêm thuốc do Phùng Tiểu Uyển điều chế ra, thời gian áp chế cổ trùng Vô Tâm cũng chỉ tăng thêm được nửa giờ nữa mà thôi.
Hôm nay mới là ngày thứ ba, người ta đồn răng người trúng cổ trùng Vô Tâm chỉ sống được tối đa bảy ngày, chẳng lẽ mình thực sự không qua được bảy ngày sao?
Phùng Tiểu Uyển bỗng nói: ‘Anh Thanh, anh vào phòng trị liệu đi, để em châm cứu cho anh xem sao’.
Cùng Phùng Tiểu Uyển vào phòng trị liệu, Dương Thanh cười hỏi: “Trị liệu bằng châm cứu cũng có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm hay sao?”
Phùng Tiểu Uyển không trả lời thẳng vấn đề này mà nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt vô cùng nặng nề: ‘Anh Thanh, em vô cùng rõ
“Trong thời gian này, em đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, có tài liệu cho thấy, trong loài cổ trùng Vô Tâm này, có một số con cổ trùng Vô Tâm có độc tính vô cùng mạnh, một khi thâm nhập vào cơ thể người thì sẽ không ngừng tiến hóa, hoạt tính cũng ngày càng mạnh lên”.
“Nếu em không nhầm thì bây giờ, mỗi lần anh chỉ có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ thôi đúng không?”
Dương Thanh cười khổ, quả nhiên không thể qua mắt Phùng Tiểu Uyển được.
Anh gật đầu, thành thực nói: “Nhờ thứ thuốc em cho anh nên hiện tại anh mới có thể miễn cưỡng duy trì áp chế cổ trùng Vô Tâm trong một giờ, cứ cách một giờ, cổ trùng Vô Tâm sẽ lại bắt đầu căn xé trái tim anh, mà anh phải mất chừng ba phút mới lại áp chế được nó lần nữa’.
“Có lẽ không bao lâu nữa, thời gian anh áp chế được nó sẽ càng ngắn đi, thời gian cổ trùng Vô Tâm gặm nhấm trái tim anh sẽ càng dài hơn”.
“Tiểu Uyển, hiện giờ anh phải làm gì đây?
Không thể cứ khoanh tay chờ chết như thế chứ?”
Mắt Phùng Tiểu Uyển đã đỏ lên, cô ta nhìn Dương Thanh, nói: ‘Em đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp khả thi giúp anh, trong đống tài liệu em từng nghiên cứu có nói, một khi đã trúng cổ trùng Vô Tâm thì hoàn toàn không có cách nào giải quyết được”.
“Trước đây cũng từng có vị cao thủ thử dùng sức mạnh của huyết mạch để áp chế cổ trùng Vô Tâm, ban đầu còn có tác dụng, nhưng về sau liền phát hiện ra, càng áp chế nó thì tốc độ tiến hóa của nó càng nhanh, hoạt tính cũng càng mạnh’.