Chương 2997:
Hoài Lam tức giận nói: “Đồ hèn hạ, trơ trến!”
“Ha ha ha ha…”
Dược Ly phá lên cười: “Tôi thích kiểu đanh đá như cô đấy!”
Ông ta nói rồi chợt di chuyển, phóng thẳng tới chỗ Hoài Lam.
Hoài Lam lập tức biến sắc, tức giận nói: “Ông định làm gì?”
Trong lúc cô ta nói, Dược Ly đã tới bên cô ta.
Ông ta giơ một tay ra, ôm cô ta vào lòng, cười ha hả: “Người đẹp à, đi với anh đây một chuyến nhé!”
Một giọng nói tức giận bỗng vang lên: “Ông chán sống à!”
Chỉ thấy Dương Thanh bất chợt xuất hiện, trên người hừng hực ý chí chiến đấu, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Chỉ trong tích tắc, Dương Thanh đã vọt tới bên cạnh Dược Ly, đánh mạnh vào người ông ta.
Cũng trong khoảnh khác đó, Dược Ly bỗng tung chưởng.
“Rầm!”
Tay hai người va vào nhau, tiếng va chạm nặng nề vang lên.
“Rầm rầm rầm!”
Lấy Dương Thanh và Dược Ly làm trung tâm, trên nền đất xung quanh bỗng xuất hiện những khe nứt như mạng nhện.
Nhân cơ hội này, Dương Thanh cũng chăn trước mặt Hoài Lam. Anh nhìn chằm chằm vào Dược Ly với vẻ mặt âm u: “Già mà không nên nết!
Đây chính là phẩm chất của người tu luyện thuộc Dược Vương Cốc à?”
Trên mặt Dược Ly tràn ngập vẻ tức giận, trong mắt ông ta lóe lên sát khí mãnh liệt.
Hai cao thủ
“Anh Thanh!”
Khi thấy Dương Thanh chắn trước mình, Hoài Lam trông rất kinh ngạc, trong mắt còn có vẻ áy náy.
“Thằng nhãi, mày chán sống à!”
Dược Ly lạnh lùng nói: “Nếu thức thời thì mau cút khỏi tâm mắt tao, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi đã giết rất nhiều cao thủ của Dược Vương Cốc, các người đến đây để chịu chết đúng không?”
Sau khi anh dứt lời, ba cao thủ đến từ Dược Vương Cốc đều biến sắc.
Dược Ly híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Thế nên… chính mày đã giết người của Dược Vương Cốc bọn tao? Mày là Vương của Yến Đô – Dương Thanh à?”
Quả nhiên đối phương đã điều tra rõ thân phận của anh, còn biết chuyện Dương Thanh là Vương của Yến Đô nữa.
Nhưng khi nhắc đến Vương của Yến Đô, trong mắt Dược Ly tràn ngập vẻ khinh miệt, còn mỉm cười mỉa mai, hình như đang chế giễu Dương Thanh không biết tự lượng sức mình.
Dương Thanh nhíu mày: “Đúng thế!”