Chương 3010:
Đối phương trợn tròn mắt, ánh mắt dần rã ra, người mềm oặt, ngã râm xuống đất.
“Không ổn! Thực lực của cậu ta tăng mạnh, chúng ta không phải đối thủ rồi, trốn thôi!”
Có người nhận ra trạng thái của Dương Thanh không ổn, lập tức quyết định chạy trốn.
Hãn quay người định rời đi.
Nhưng vừa quay đi, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt đang ập tới sau lưng mình.
Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết đó là ai.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cuồng bạo đánh trúng người hắn, sức mạnh đáng sợ này tàn phá cơ thể hắn, như sáp xé rách lục phủ ngũ tạng của hắn tới nơi.
Nói đúng hơn, không phải như nữa, mà nó xé rách lục phủ ngũ tạng của hắn thật.
Lại có thêm một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Gốc chết.
Hoài Lam đứng cách đó không xa đờ đẫn nhìn cảnh tượng điên cuồng trước mắt mình.
Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng cô †a không ngờ Dương Thanh lại mạnh đến thế.
Mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc hợp sức lại, thậm chí người dẫn đầu còn đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà vẫn không chịu nổi một đòn từ Dương Thanh.
Không có cao thủ nào của Dược Vương Cốc chịu được một đòn của Dương Thanh hết.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, dưới đất đã toàn thi thể.
Hoài Lam nuốt nước bọt, nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ gượng gạo: “Anh Thanh, anh…
anh không sao chứ?”
Có lẽ vì sợ hãi nên giọng Hoài Lam cũng run theo.
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoài Lam.
Trong đôi mắt đỏ ngầu kia tràn
Vào giây phút này, Hoài Lam chỉ cảm thấy mình đã bị thần chết để mắt tới, cô ta thấy lạnh thấu xương, cứ đứng đờ ra đó, không dám nhúc nhích, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
“Gút!”
Dương Thanh bỗng tức giận quát.
Hoài Lam thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn.
Trong cơn sợ hãi, cô ta lập tức đưa ra quyết định, quay người bỏ chạy ngay.
Tuy cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vần biết bây giờ Dương Thanh đang rất khác thường, anh sẽ thực sự ra tay giết cô ta mất.
Nhưng chưa đi được bao xa, cô ta đã nhận được điện thoại từ thành chủ Hoài Thành.
“Không được phép trốn! Nhân lúc cậu ta vẫn còn chút lý trí, dẫn cậu ta tới Dược Vương Gốc đi!”
Giọng thành chủ Hoài Thành vang lên.
Nghe thấy thế, Hoài Lam có vẻ tuyệt vọng. Cô †a quay đầu nhìn Dương Thanh đang phát ra sát khí mãnh liệt, nói vào điện thoại: “Ông nội, Dương Thanh cũng sắp mất kiểm soát rồi, cháu không thể dẫn anh ta tới Dược Vương Cốc đâu”.
Thành chủ Hoài Thành nói bằng giọng lạnh lùng: “Dù có chết thì cháu cũng phải dẫn cậu ta tới Dược Vương Gốc!”
Nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói thế, Hoài Lam hoàn toàn tuyệt vọng.