Từng giây từng phút trôi qua, Tần Đại Dũng vẫn ở trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ y tá cứ ra vào phòng cấp cứu liên tục nhưng không hề có tin tức gì của Tần Đại Dũng.
Hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y đứng chờ ngoài cửa phòng.
Nước mắt trên mặt họ đã khô, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt lo lắng sốt ruột.
Dương Thanh không ngờ, đến cả Châu Ngọc Thúy trước giờ vẫn luôn bạc bẽo với Tần Đại Dũng cũng tỏ ra lo lắng.
Nhưng anh không hề hay biết, bà ta đang sợ Tần Đại Dũng được cứu sống.
Từ khi tai nạn xảy ra vào năm giờ hơn chiều hôm trước tới tận bảy giờ sáng hôm sau, Tần Đại Dũng mới được đẩy ra ngoài.
“Bố ơi!”
Trông thấy toàn thân Tần Đại Dũng cắm đủ loại máy móc, hai chị em òa khóc.
May mà ông ta vẫn còn sống!
Nhưng Châu Ngọc Thúy lại nghệt mặt ra.
“Bác sĩ, bố tôi sao rồi?”
Tần Thanh Tâm kích động nắm lấy tay bác sĩ gặng hỏi.
“Thật đáng tiếc, có lẽ cả đời này bố cô chỉ có thể sống trong trạng thái này!”, bác sĩ áy náy đáp.
Đối với người làm bác sĩ, gặp phải chuyện như thế này khiến họ rất đau lòng.
“Nghĩa là sao?”
Tần Thanh Tâm ngơ ngác hỏi lại, nước mắt trào ra như nước lũ tràn bờ đê.
Tần Y cũng vậy.
Châu Ngọc Thúy đanh đá rống lên: “Ông nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc là sao?”
“Vết thương của bệnh nhân quá nghiêm trọng, chỉ có thể giữ lại một vài dây thần kinh phản xạ và tiến hành trao đổi chất với bên ngoài, năng lực nhận biết đã mất đi, không thể tự làm gì”.
Bác sĩ dùng một loạt từ ngữ chuyên ngành giải thích rồi nói: “Tóm lại chính là người thực vật.
Sau này có thể tỉnh lại hay không phải xem ý trời!”
Ầm!
Lời nói của bác sĩ như sấm sét nổ vang trong đầu Tần Thanh Tâm và Tần Y.
Hai chị em gào khóc xé lòng.
Dương Thanh cũng ngây người, đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trên giường bệnh, đau đớn không nói nên lời.
Đối với người từ nhỏ đến lớn chưa từng được hưởng tình thương của bố như anh, Tần Đại Dũng chẳng khác gì bố ruột.
Bây giờ bác sĩ nói Tần Đại Dũng đã trở thành người thực vật.
Tần Thanh Tâm đau lòng quá độ, kiệt sức ngất xỉu.
“Chị!”
Tần Y thét lên một tiếng, vội chạy lại đỡ cô.
Nửa tiếng sau, Tần Thanh Tâm mới tỉnh lại.
Cô im lặng không nói một lời, chỉ nằm im trên giường ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Tần Y lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh của Tần Đại Dũng, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt rửa trôi từ lâu.
Châu Ngọc Thúy cũng giả vờ khóc sướt mướt: “Sau này tôi phải sống thế nào? Đại Dũng, ông tỉnh lại đi được không?”
Cả phòng bệnh đều chìm trong đau thương.
Dương Thanh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên giọng nói châm chọc: “Cậu Thanh lại có chuyện gì cần đến chị rồi à?”
“Chị Ngải, chiều hôm qua bố vợ em bị xe tông, vừa mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Bác sĩ nói ông ấy sẽ trở thành người thực vật”.
Dương Thanh không có tâm trạng đùa giỡn, trầm giọng nói.
Nghe vậy, Ngải Lâm lập tức nghiêm túc hẳn: “Dạo này chị đang làm nhiệm vụ cứu trợ ở nước ngoài, tạm thời không thể quay về được.
Em gửi bệnh án cho chị trước đi”.
“Chị Ngải, trăm sự nhờ cả vào chị!”, Dương Thanh khẩn cầu nói.
Trong trí nhớ của Ngải Lâm, hình như đây là lần đầu tiên Dương Thanh mở miệng cầu xin người khác.
Cô ấy nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng của việc này, vội đáp: “Cậu cũng đừng quá lo lắng.
Cho dù bố vợ cậu thực sự trở thành người thực vật cũng vẫn có hi vọng hồi phục”.
Mặc dù Ngải Lâm lớn hơn Dương Thanh vài tuổi nhưng vì thân phận của anh quá cao quý, trước giờ cô ấy vẫn cung kính gọi anh một câu “cậu Thanh”.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị Ngải.
Bây giờ em lập tức tìm bác sĩ hỏi bệnh án rồi gửi qua mail cho chị”.
“Được!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh vội vàng đi xin bệnh án để gửi cho Ngải Lâm.
Năm xưa Ngải Lâm được điều động tới biên giới phía Bắc phụ trách chữa trị cho thương binh trên chiến trường, chứng tỏ cô ấy rất giỏi về y học.
Nửa tiếng sau khi anh gửi bệnh án đi, Ngải Lâm đã gọi điện tới: “Cậu Thanh, chị đã đọc xong bệnh án rồi, nói về chuyên môn cậu cũng không hiểu đâu.
Tóm lại tình hình của ông ấy không quá phức tạp, rất có khả năng sẽ tỉnh lại”.
“Tốt quá rồi!”
Nghe được tin tốt, Dương Thanh kích động hô lên.
Thấy có người đi ngang qua nhìn mình, anh mới bình tĩnh lại
Ngải Lâm cười nói: “Nếu không có gì