Chương 3012:
Cũng chính từ khi đó, cuộc đời của cô ta đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng cô ta cũng không thích cuộc sống như thế, để trở thành người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, không ai biết cô ta đã phải trả giá ra sao, người khác chỉ nhìn thấy vinh quang khi cô ta được làm người phát ngôn của thành chủ.
Cho dù như thế, trong phủ Hoài Thành, vẫn không có ai coi trọng cô ta, họ đều nghĩ cô ta chỉ là rác rưởi mà thành chủ nhặt về.
Tuy cô ta trông rất vẻ vang, nhưng đó chỉ là sự cung kính bề ngoài của người ta vì e ngại phủ Hoài Thành.
Cô ta biết rõ, thật ra có rất nhiều người thâm khinh thường cô ta từ tận đáy lòng.
Bây giờ, rốt cuộc cô ta cũng phải chết rồi ư?
Sau khi chết xong thì có được giải thoát không nhỉ?
Viện trưởng của cô nhỉ viện từng nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi như họ đều là thiên thần gấy cánh, sau khi chết, họ sẽ lại trở thành thiên thần.
Cô ta cảm nhận được ý thức của mình đang biến mất dần, cô ta bỗng nhìn về phía ánh nảng, như thấy được vô số thiên thần có cánh trên bầu trời kia.
Cô ta mỉm cười: “Mình cũng sắp trở thành thiên thần nhỉ?”
Nhưng không hiểu sao, cô ta bỗng thấy hơi lưu luyến thế giới này, tuy nó tàn khốc nhưng vẫn khiến cô ta không nỡ.
Nước mắt bỗng trượt xuống từ khóe mắt cô ta.
Dương Thanh đang bóp cổ Hoài Lam vốn đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng đúng lúc này, anh bỗng thấy
Anh rùng mình, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hoài Lam, tơ máu trong mắt anh dần biến mất, rốt cuộc cũng thấy rõ nước mắt trên mặt cô ta.
“Hoài Laml”
Anh hô lên kinh hãi, thả lỏng tay ra.
Hoài Lam nhẹ nhàng rơi xuống, được anh ôm vào lòng.
“Hoài Lam, cô thấy sao rồi?”
Dương Thanh vội nói, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, trong mắt là sự áy náy nồng đậm.
Lâu lắm rồi anh không bị huyết mạch cuồng hóa ảnh hưởng tới nỗi mất lý trí, nhưng hồi nãy, không hiểu sao anh lại mất ý thức.
Hoài Lam được Dương Thanh ôm vào lòng, mỉm cười hiền hòa: “Anh Thanh, rất xin lỗi, tôi bảo sẽ dân anh tới Dược Vương Cốc, cũng không phải vì muốn anh tìm thấy Lưu Ba đâu”.
Cô ta nói rồi chậm rãi nhăm mắt lại, tựa như một đứa bé đang say ngủ.
Hoài Lam vần chưa chết, nhưng vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên tạm thời hôn mê.
Dương Thanh nhìn cô gái đã hôn mê trong lòng mình, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.
Lời Hoài Lam nói trước khi hôn mê đã tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng, cô ta cũng không muốn dẫn Dương Thanh tới Dược Vương Cốc.
Bằng không, cô ta đã không xin lỗi Dương Thanh.
“Đây là mệnh lệnh của thành chủ Hoài Thành à?”
Dương Thanh nói với vẻ mặt u ám.