Chương 3045:
“Đến khi đó, cao thủ của phủ Hoài Thành chỉ có thể gánh nỗi oan này”.
Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam, gật nhẹ đầu: “Gô hiểu rõ phủ Hoài Thành nhất, chắc cũng có cách dân cao thủ của phủ Hoài Thành tới đây đúng không?”
Hoài Lam gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số: “Hoài Phượng, chẳng phải chị vẫn muốn báo thù cho bố chị ư? Bây giờ có một cơ hội ở ngay trước mắt chị, chỉ xem chị có muốn không thôi đấy”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sững sờ, anh không ngờ Hoài Lam lại gọi cho Hoài Phượng.
Hoài Lam bật loa ngoài, giọng Hoài Phượng lập tức vang lên: “Hoài Lam, bây giờ tất cả cao thủ của phủ Hoài Thành đang đuổi giết mày, mày vẫn còn tâm trạng gọi điện cho tao hả?”
Hoài Lam thản nhiên nói: “Hoài Phượng, chị nghĩ tôi phản bội phủ Hoài Thành thật ư?”
Hoài Phượng hỏi: “Mày có ý gì?”
Hoài Lam nói: “Bề ngoài tôi đã phản bội phủ Hoài Thành, nhưng thật ra đây là nhiệm vụ mà ông nội giao cho tôi, ông ấy bảo tôi cố tình phản bội để tiếp cận Dương Thanh, bởi vì Dương Thanh đang nắm giữ một bí mật cực lớn, thế nên việc cao thủ của phủ Hoài Thành đang đuổi giết chúng tôi chỉ là giả mà thôi”.
“Chắc chị biết rõ phủ Hoài Thành mạnh đến mức nào, chị nghĩ sau khi phủ Hoài Thành cử ra bao nhiêu cao thủ để đuổi giết chúng tôi, chúng tôi thực sự có thể trốn được chắc?”
“Cũng vì ông nội đã ra lệnh nên cao thủ của phủ Hoài Thành mới không bắt chúng tôi”.
Ngay cả Dương Thanh cũng thấy hơi nghỉ ngờ, có phải đúng như Hoài Lam nói, cô ta được thành chủ Hoài Thành cử đến tiếp cận anh hay không.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Hoài Phượng trầm giọng hỏi: “Mày nói thật à?”
Hoài Lam lạnh nhạt nói: “Tin hay không tùy chị! Dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài, nhưng về sau tôi vẫn phải ở phủ Hoài Thành, người của phủ Hoài Thành đều khinh thường tôi, nên tôi muốn có được sự ủng hộ
“Tôi còn có thể nói cho chị biết, sau khi chạy khỏi Hoài Thành, Dương Thanh và Miêu Cửu đã gặp phải cao thủ của Dược Vương Oốc, giờ đang bị thương nặng, đây là thời cơ tốt nhất để hai người báo thù”.
Sau khi nghe Hoài Lam nói xong, Hoài Phượng im lặng một lát rồi nói: “Ông nội đã cử mày chủ động tiếp cận Dương Thanh, bây giờ mày lại tiết lộ tung tích của Dương Thanh cho bọn tao, nếu Dương Thanh chết thì mày hoàn thành nhiệm vụ của ông kiểu gì?”
Hoài Lam nói: “Chị tưởng sau khi tôi chọn các người, tôi vẫn làm việc cho ông nội ư?”
Hoài Phượng hỏi: “Mày có ý gì chứ?”
Hoài Lam cười nhạt: “Hai mẹ con chị đã chuẩn bị lâu như thế, có lẽ chẳng mấy nữa, các người sẽ ra tay với ông nội nhỉ?”
Nghe Hoài Lam nói xong, Dương Thanh và lão Cửu đều sững sờ cả người.
Đầu bên kia, Hoài Phượng nghe xong cũng vô cùng khiếp sợ, hoảng loạn nói: “Hoài Lam, mày đang nói linh tỉnh gì thế? Ai bảo chúng tao định ra tay giết ông nội chứ?”
Hoài Lam lạnh nhạt nói: “Nếu tôi đã dám nói thẳng với chị như thế, chị còn tưởng rằng tôi không có chứng cứ gì sao?”
Hoài Lam vừa nói đến đó, Hoài Phượng đã im bặt.
Hoài Lam tiếp tục: “Vừa rồi tôi đã nói, các người luôn coi tôi là người ngoài, trước đây tôi được ông nội trọng dụng, là người phát ngôn của ông ở Hoài Thành này, nhưng ai mà biết được, thực ra không phải do ông nội đánh giá cao tôi mà vì ông cần một người phát ngôn thôi”.
“Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, một khi vị trí thành chủ Hoài Thành đổi người, tôi sẽ lập tức bị đá ra khỏi phủ Hoài Thành”.