Châu Ngọc Thúy nghe Trịnh Mỹ Linh nói thì run bắn người.
Tần Đại Dũng thành ra thế này là do bà ta thuê người làm.
Theo kế hoạch của bà ta, Tần Đại Dũng vốn dĩ đã bị xe đụng chết rồi, nhưng ai ngờ ông ta lớn mạng nên mới trở thành người thực vật.
Chỉ có điều thuê người khác giết người và tự tay giết người lại là hai chuyện khác nhau.
Trịnh Mỹ Linh lại bảo bà ta ra tay giết Tần Đại Dũng.
"Mỹ Linh, bác không dám đâu!"
Châu Ngọc Thúy liếc mắt nhìn Tần Đại Dũng nằm bất động trên giường bệnh, cả người run lên.
"Bác tưởng bây giờ bác còn lựa chọn khác sao?"
Trịnh Mỹ Linh nói: "Một khi bác Dũng tỉnh lại, việc bác thuê người giết người sẽ bị bại lộ, đến lúc đó bác chỉ còn con đường chết.
Thế nên muốn làm hay không bác tự quyết định đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cháu".
"Trịnh Mỹ Linh, cháu nói cho rõ ràng, tại sao chuyện này lại không liên quan đến cháu chứ?"
Châu Ngọc Thúy hiểu được ý của Trịnh Mỹ Linh, nếu cô ta đã muốn giũ sạch quan hệ thì làm sao bà ta có thể bỏ qua.
"Là bác chủ động gọi cháu tới đòi tiền, muốn giết chết Tần Đại Dũng mà.
Cho dù chuyện này có liên quan đến cháu thật, cháu hoàn toàn có thể nói là bác tìm cháu mượn tiền, còn những chuyện khác cháu không biết gì hết!"
Trịnh Mỹ Linh lạnh lùng nói: "Hơn nữa, bác Dũng bị xe đụng trở thành người thực vật cũng là do bác tìm người làm, chuyện này có liên quan gì đến cháu chứ?"
"Cháu nể bác là bác của cháu nên có lòng tốt nhắc nhở bác, thuê người khác giết người là tội nặng, cho dù không bị phán tội tử hình thì ít nhất cũng sẽ ở tù chung thân".
"Nếu bây giờ bác quyết tâm giết chết bác Dũng, việc này có thể lấp liếm qua được.
Nhưng một khi ông ta tỉnh lại, bác sẽ phải đối mặt với tội nặng!"
Tử hình!
Ở tù chung thân!
Trong đầu Châu Ngọc Thúy ong ong, lúc này bà ta chỉ nghe được hai chữ tội nặng.
Trước đó, sở dĩ bà ta muốn giết chết Tần Đại Dũng cũng chỉ vì muốn trở lại dinh thự Vân Phong.
Lúc đó bà ta nhất thời hồ đồ nên mới có suy nghĩ điên rồ như vậy.
Bây giờ nghe được tội nặng mà Trịnh Mỹ Linh nói, bà ta mới nhận ra bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
"Mỹ Linh, cháu đừng dọa bác.
Coi như bác cầu xin cháu, cháu hãy giúp bác được không? Bác không dám ra tay, không dám ra tay thật mà!", Châu Ngọc Thúy khóc lóc nói.
"Bác à, cháu cũng hết cách rồi.
Nếu thật sự có thể tìm được người giết chết Dương Thanh thì cháu cần gì phải đi đường vòng để bác giúp cháu như vậy chứ?"
Trịnh Mỹ Linh giả vờ bình tĩnh nói: "Được rồi, những gì cần nói cháu đã nói hết rồi, bác muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không liên quan gì đến cháu!"
"Mỹ Linh! Mỹ Linh!"
Châu Ngọc Thúy vội kêu to lên nhưng Trịnh Mỹ Linh đã cúp điện thoại.
Bà ta ngây ra, cả người xụi lơ, ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn Trần Đại Dũng đang nằm trên giường bệnh.
Những câu nói của Trịnh Mỹ Linh cứ tua đi tua lại trong đầu bà ta.
"Rốt cuộc mình phải làm sao đây?"
Châu Ngọc Thúy vò đầu bứt tóc, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.
Chẳng mấy chốc, bà ta lại nhớ tới những lời nói của Dương Thanh với Tần Đại Dũng lúc nãy.
Cậu ta nói đã tìm được chuyên gia giỏi nhất, bọn họ sẽ đến chữa trị cho Tần Đại Dũng trong vài ngày tới, hơn nữa hy vọng chữa khỏi là rất lớn.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Châu Ngọc Thúy cũng hạ quyết tâm, bất kể thế nào bà ta cũng không thể để cho Tần Đại Dũng tỉnh lại.
Khi một người nổi lòng xấu xa, họ sẽ trở nên rất điên rồ.
Châu Ngọc Thúy vừa rồi còn sợ hãi, lúc này hai mắt bà ta đỏ ngầu, trong mắt ngập tràn ý muốn giết người đáng sợ.
Bà ta đi từng bước về phía Tần Đại Dũng.
"Tần Đại dũng, đừng trách tôi.
Nếu ông không chết thì ngày ông tỉnh lại cũng là ngày tàn của tôi!"
"Nếu đã vậy người chết chỉ có thể là ông!"
"Sau khi ông chết tôi sẽ không cần lo lắng bí mật giữa chúng ta sẽ bị bại lộ nữa.
Đến lúc đó tôi sẽ trở lại dinh thự Vân Phong, hưởng thụ vinh hoa phú quý!"
Khuôn mặt Châu Ngọc Thúy trở nên điên cuồng, dữ tợn.
Bà ta bỗng lấy cái chăn trùm lên đầu của Tần Đại Dũng, đồng thời giơ hai tay lên bịt chặt miệng và mũi của ông ấy.
"Xoạch!"
Hai tay của bà ta vừa bịt miệng và mũi của Tần Đại Dũng lại thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Châu Ngọc Thúy sợ hãi vội rút tay về, nhào thẳng lên người Tần Đại Dũng khóc lóc nói: "Đại Dũng à, lúc nào ông mới tỉnh lại đây?"
"Ông đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại nhìn tôi một chút được không?"
"Nếu ông cứ ngủ mãi như vậy, tôi phải làm sao đây?"
Phản ứng của Châu Ngọc Thúy cực kỳ nhanh, bà ta cũng không nhìn xem người tới là ai mà chỉ lo nhào lên người Tần Đại Dũng khóc rống lên.
Người không biết còn tưởng rằng bà ta yêu Tần Đại Dũng tha thiết.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa!"
Giọng nói nghẹn ngào của Tần Thanh Tâm chợt vang lên, cô bước đến bên cạnh giường bệnh của Tần Đại Dũng giơ tay ôm lấy Châu Ngọc Thúy nói: "Mẹ