Chương 3132:
Đỉnh Vũ đã tập hợp mấy gia tộc lại, bảo mỗi gia tộc cử một cao thủ tới sân bay để đuổi giết Dương Thanh, kết quả trong số những người đuổi giết Dương Thanh, chỉ có mình Đinh Xương sống SÓTI.
Kết hợp với câu mà Mục thành chủ vừa nói, họ hiểu ngay.
“Đinh Vũ, không ngờ ông lại lợi dụng chúng tôi!”
Một chủ gia tộc tức giận nói.
Những người khác cũng có vẻ giận dữ, ai cũng nhìn Đinh Vũ bằng ánh mắt tràn ngập sự bất mãn mãnh liệt.
Đinh Vũ hoảng hồn, vội nói: “Các người đừng nói linh tỉnh, tôi không lợi dụng các người, mọi người ham tài nên mới cử người cùng đi đuổi giết Dương Thanh”.
€ó người tức giận hỏi: “Vậy tại sao cao thủ của gia tộc chúng tôi chết hết, mà Đỉnh Xương còn sống?”
Đinh Vũ tức giận nói: “Vì người của gia tộc các người là đám ăn hại, lý do đấy đã đủ chưa?”
Lão ta nói rồi quay người, tức giận rời đi.
Mục Hoa cũng đã đẩy Mục thành chủ rời đi.
Lúc này, một cao thủ của Mục phủ lạnh lùng nhìn đám người rồi nói: “Các người nên cảm thấy may mắn, thành chủ không nóng tính như trước, băng không, các người đã biến thành thi thể rồi!”
Người đến Mục phủ nhanh chóng rời đi, Mục phủ lại yên tĩnh như cũ.
Trong một biệt thự cao cấp của Mục phủ.
Mục Hoa đứng trước mặt Mục thành chủ, nghiêm nghị nói: “Thành chủ, có lẽ phủ Hoài Thành sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Mục thành chủ cười lạnh: “Nếu phủ Hoài Thành nghĩ Mục phủ dễ bị ức hiếp thì cứ việc tới đây, tôi sẽ cho họ biết hậu quả khi dám
Mục Hoa có vẻ cay đắng, thấy Mục thành chủ nói thế, lão ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
Mục thành chủ chợt nói: “Ông ra ngoài trước đi”
“Vâng Mục Hoa nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn Mục thành chủ, trong mắt ông lão lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão chợt nói: “Ông đích thân đi một chuyến, giết Đỉnh Xương đi!”
“Vâng!”
Sau khi ông lão dứt lời, một cao thủ mặc áo choàng đen bước ra khỏi bóng tối, tuân lệnh rời đi.
Lúc này, Đinh Vũ đã dẫn người về tới nhà họ Đinh.
Đỉnh Vũ tức giận nói: “Lão già này giấu giỏi thật, không ngờ thực lực của ông ta mạnh đến thế”.
Đỉnh Xương ở bên cạnh hỏi: “Anh nói xem, có phải ông ta đang giả vờ không?”
Đỉnh Vũ hỏi: “Giả vờ ư? Sao em biết được?”
Đinh Xương nói: “Mục thành chủ có danh hiệu Thành Chủ Tàn Nhẫn, năm đó khi hai chân chưa tàn tật, ông ta ngang ngược tới mức nào? Ở Thiện Thành, có thể nói là nghe theo ông ta thì sống, còn đối đầu với ông ta thì chết, nhưng hôm nay, người bên chúng ta xông vào Mục phủ đông như thế, ông ta lại không giết người”.
Nghe thấy thế, Đinh Vũ nhướng mày, nhìn về phía Đinh Xương: “Ý em là ông ta cũng không dám tùy tiện ra tay với chúng ta?”