Chương 3163:
Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông lão.
Đá vụn xung quanh ông lão lập tức bay lên không trung.
Đỉnh Vũ sợ hết hồn, vội nói: “Tôi nói! Tôi nói ngay đây! Trong tay Dương Thanh có một con…”
“Phập!”
Đúng lúc lão ta vừa nói “một con”, mấy viên đá vụn lập tức băn vào người lão ta.
Chỉ trong nháy mắt, Đinh Vũ đã bị vô số đá vụn đánh trúng, người như cái sàng, chết không nhắm mắt, chậm rãi ngã xuống vũng máu.
Đến giờ, nhà họ Đinh từng hết sức hùng mạnh ở Thiện Thành đã hoàn toàn bị tiêu diệt!
“Thành chủ, sao ông không chờ ông ta nói bí mật kia ra thế?”
Mục Hoa nhìn Mục thành chủ với vẻ khó hiểu.
Mục thành chủ lạnh nhạt nhìn lão ta, lạnh lùng nói: “Sao thế? Ông cũng muốn có được bí mật của Dương Thanh à?”
Mục Hoa sợ hết hồn, vội quỳ xuống đất, cuống quýt nói: “Thành chủ bớt giận, tôi không có ý đó đâu”.
“Nếu không có thì thôi!”
Mục thành chủ thản nhiên nói: “Nếu tôi đã nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, còn đưa Dương Thanh lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ chúng ta, cũng có nghĩa cậu ấy chính là người của Mục phủ, ai dám có ý đồ với cậu ấy thì cũng là có ý đồ với Mục phủ nốt”.
Mục Hoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội cúi đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi!”
Thật ra Mục thành chủ cũng đã biết bí mật mà Đinh Vũ đang định nói là gì, có thể giúp ông lão mạnh hơn, còn đi kèm với lượng từ “một con”, vậy chỉ có thể là dao găm linh khí.
Tin tức này rất quan trọng,
Nếu hồi nãy để Đinh Vũ nhắc đến dao găm linh khí trước mặt mọi người, có lẽ chẳng mấy chốc tin tức này sẽ bị lộ, khi đó Mục phủ sẽ gặp phải phiên phức càng lớn hơn.
Đến khi đó, chẳng riêng gì phủ Hoài Thành, có lẽ các cao thủ khác cũng sẽ tới Mục phủ để tranh giành dao găm linh khí.
Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng bao trùm lấy Mục phủ.
Mục thành chủ lập tức biến sắc, bởi vì ông lão đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của khí thế này, ngay cả ông lão cũng không thể cam đoan rằng sẽ thăng đối phương.
“Râm!”
Ngay sau đó, một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Mục thành chủ như thần linh giáng xuống.
“Dược Vương Mục thành chủ nhìn về phía đối phương, hơi híp mắt.
Nhưng không hiểu sao, ông lão lại cảm thấy.
Dược Vương hơi khác thường.
Lúc này mắt Dược Vương đỏ ngầu, nét mặt lạnh tanh, như xác sống không có linh hồn.
“Thành chủ, trạng thái của Dược Vương rất khác thường”.
Mục Hoa dẫn mấy cao thủ của Mục phủ chăn trước mặt Mục thành chủ, nghiêm nghị nói.
Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, ông lão lập tức ra lệnh: “Ra tay đi!”
Ngay sau khi ông lão ra lệnh, mười cao thủ của Mục phủ đồng loạt lao tới chỗ Dược Vương.