Chương 3173:
Anh từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ được quá trình đột phá của kiếm khách Ảnh Tử bị cắt đứt không phải do kẻ địch phá tan vòng bảo vệ đánh vào trong mà là bị uy lực từ vụ nổ của Dược Vương, đồng thời lão ta còn bị thương nặng.
“Ông có sao không?”
Mục thành chủ không để ý đến thành chủ Hoài Thành, chỉ lo lắng nhìn kiếm khách Ảnh Tử, hỏi.
Kiếm khách Ảnh Tử khẽ lắc đầu, không nói gì.
Thành chủ Hoài Thành cười lớn: “Mục thành chủ, ông nghĩ kiếm khách Ảnh Tử đã như thế này thì liệu có ổn được không? Ông ta bị thương nặng như thế ngay lúc đang đột phá, sao có thể không sao được?”
Mục thành chủ cả giận quát: ‘Ông câm mồm ngay!”
Nụ cười trên mặt thành chủ Hoài Thành tắt dần, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, nheo mắt nhìn chằm chằm Mục thành chủ, nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong tình thế hiện nay, Mục phủ hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi”.
“Giờ tôi cho ông một con đường sống, chỉ cần ông tình nguyện từ nay về sau quy phục tôi, tôi sẽ để ông tiếp tục làm người đứng đầu Thiện Thành, trừ việc phải theo lệnh tôi, mọi chuyện còn lại vấn giống như trước đây, đối với ông, việc này hoàn toàn không gây ra bất cứ tổn thất gì, ông nghĩ thế nào?”
Mục thành chủ nghiến răng nghiến lợi quát: “Muốn tôi cúi đầu nghe lệnh ông à? Đừng mơ, chết cũng không thể!”
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nói: “Vậy tức là ông quyết đối đầu với tôi đến cùng? Có điều, với tình trạng hiện nay của Mục phủ, các người đấu lại tôi sao?”
Bên phía lão ta còn có mấy chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh càng nhiều hơn.
Hiển nhiên lão ta không chỉ huy động các cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành tới đây mà còn dẫn theo cao thủ của các gia tộc lớn trong Hoài Thành, thậm chí ngay cả một số gia tộc đứng đầu ở Thiện Thành cũng đã mang cao thủ của nhà mình tới đây, quy phục thành chủ Hoài Thành.
Có thể nói, trong Thiện Thành hiện nay, trừ Mục phủ, tất cả các thế lực hàng đầu khác
Điều này chẳng khác nào đã dồn Mục phủ vào đường cùng.
Tuy số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh và Cửu Cảnh của Mục phủ không hề ít nhưng so với đội ngũ cao thủ phía sau thành chủ Hoài Thành thì còn kém xa nhiều lắm.
Một khi cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, Mục phủ gần như không có một tia hi vọng thắng được.
Dương Thanh siết chặt nắm tay, sắc mặt căng thẳng tột độ.
Lão Cửu cũng đã về bên cạnh anh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Thành chủ Hoài Thành lại nói: ‘Mục thành chủ, tôi hi vọng ông có thể thận trọng cân nhäc, tôi cho ông một phút, nếu ông còn không thể đưa ra quyết định thì chớ trách tôi tàn nhẫn”.
Mục thành chủ không nói gì thêm, hai mắt nhìn chäm chằm vào thành chủ Hoài Thành.
Kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông lão cũng không nói một lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống đất tu luyện, như thể muốn tranh thủ thời gian để khôi phục chút sức lực.
Có điều, đối với cao thủ của Hoài Thành, kiếm khách Ảnh Tử bị cắt ngang ngay lúc đột phá, lại bị trọng thương, dù còn sống thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng thực lực thấp kém, không ai để ý đến hành vi của ông ta.
Mục thành chủ liếc nhìn kiếm khách Ảnh Tử cạnh mình, sau đó lại đưa mắt đảo qua các cao thủ của Mục phủ một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông lão rơi xuống người thành chủ Hoài Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thành chủ Hoài Thành, ông đã có được nhiều như thế rồi, nay ở Thiện Thành này, trừ Mục phủ chúng tôi, ông đều đã chiếm được tất cả, vì sao còn muốn ép bức người khác như vậy?”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Ông không thấy câu hỏi của ông thật thừa thãi à? Ông cũng đã biết rõ, trừ Mục phủ, tôi đã chiếm được toàn bộ Thiện Thành này, nếu đã thế, sao tôi phải để Mục phủ tồn tại ngoài tâm tay?”