Đây là nhà riêng của Ngụy Tường, ngoài Ngụy Tường ra còn có mấy tên vệ sĩ nữa, bấy giờ đều nhìn chằm chằm Dương Thanh như hổ đói rình mồi.
"Ranh con, mày không hiểu tiếng người sao? Tao không biết ai là Châu gì gì Thúy cả!"
Ngụy Tường nghiến răng nói.
Dương Thanh lái xe xông vào nhà riêng của gã, bây giờ lại chất vấn gã, đó là sự sỉ nhục đối với gã.
Lần đầu tiên gặp Dương Thanh tại dinh thự Vân Phong, hai tên vệ sĩ mà gã mang theo đã bị Dương Thanh hạ gục một cách dễ dàng.
Bây giờ gặp lại Dương Thanh, trong lòng gã vẫn có chút sợ hãi.
Ngay khi Ngụy Tường vừa dứt lời, Dương Thanh đã vút tới trước mặt gã trong nháy mắt.
"Rầm!"
Ngụy Tường chỉ cảm thấy bụng đau quặn thắt, người lộn nhào ra sau, đập mạnh vào cửa biệt thự gây ra một tiếng vang rất lớn.
Cửa chống trộm cực kỳ rắn chắc, thế mà bỗng đổ rầm xuống đất sau cú va chạm vừa rồi.
"Sếp Ngụy!"
Tốc độ của Dương Thanh nhanh đến mức mãi đến lúc Ngụy Tường đã bay ra ngoài, vệ sĩ của nhà họ Ngụy mới hoàn hồn.
"Á…"
Tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ trong cổ họng Ngụy Tường.
Sau đó, vẻ mặt gã vô cùng dữ tợn, quát lên: "Giết nó cho tao!"
Cơ thể đau đớn dữ dội khiến Ngụy Tường gần như phát điên.
Lúc này trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ, chính là giết chết Dương Thanh.
Hơn chục tên vệ sĩ nghe theo mệnh lệnh, không chút do dự lao thẳng về phía Dương Thanh.
Dương Thanh bình tĩnh, giống như không nhìn thấy hơn chục tên vệ sĩ đang lao về phía mình, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngụy Tường, từ từ bước đến chỗ gã.
"Thằng nhãi ranh, mày dám đánh sếp Ngụy sao, đúng là không biết tự lượng sức!"
Trong nháy mắt, mấy tên vệ sĩ của Ngụy Tường đã xông tới, từng người một tung nắm đấm tấn công Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đột nhiên đạp một phát, cơ thể di chuyển thoăn thoắt.
Một tiếng "rầm" vang lên, tên vệ sĩ đầu tiên tấn công Dương Thanh đã bị anh đấm vào bụng, bay thẳng ra ngoài.
"Rầm rầm rầm!"
Ngay sau đó, cơ thể anh lại vụt biến, liên tục đấm đá.
Trong chốc lát, hơn chục tên vệ sĩ nằm trên mặt đất như những con chó chết, vẻ mặt đau đớn, không gượng dậy nổi.
"Cậu...
cậu đừng qua đây!"
Ngụy Tường sợ lú cả người, thấy Dương Thanh từng bước đi tới, gã sợ muốn khóc.
Nhà họ Ngụy là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Hải, cao thủ trong gia tộc cực kỳ nhiều.
Hơn chục tên vệ sĩ vừa rồi đều là những cao thủ mà nhà họ Ngụy tốn không ít tiền của để huấn luyện.
Thế mà giờ đây không ai có thể đỡ nổi một chiêu của Dương Thanh.
Thậm chí không một tên vệ sĩ nào có thể gượng dậy nổi.
"Dương Thanh, cậu đừng tới đây.
Tôi là con cháu dòng chính của nhà họ Ngụy, nếu cậu dám động đến tôi, nhà họ Ngụy sẽ không buông tha cho cậu đâu!"
Ngụy Tường vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn không quên lấy nhà họ Ngụy ra uy hiếp Dương Thanh.
Trong mắt gã, Dương Thanh chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Vũ Văn, chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng bây giờ, sức mạnh mà Dương Thanh thể hiện ra quả thực là quá sức tưởng tượng của gã.
Cậu ta thật sự chỉ đơn giản là một thằng con bị bỏ rơi thôi sao?
"Tôi hỏi ông một lần cuối, Châu Ngọc Thúy đang ở đâu?"
Dương Thanh hỏi lại, vừa dứt câu, anh đã đến trước mặt Ngụy Tường.
Ngụy Tường run bắn cả người, gã ta có thể cảm nhận được một luồng sát khí rất mạnh phát ra từ người Dương Thanh.
Dương Thanh đã chinh chiến nhiều năm, vô số kẻ thù đã chết trong tay anh, một khi đã ra tay, người thường không thể chịu nổi.
Ngụy Tường chỉ thấy hoảng sợ, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng vẫn phủ nhận: "Tôi thật sự không biết!"
"Bụp!"
Ngay khi Ngụy Tường vừa mới phủ nhận, Dương Thanh bỗng duỗi tay ra, một tay túm lấy cổ Ngụy Tường.
Thân hình mập mạp hơn một trăm cân của gã lập tức bị nhấc bổng lên.
"Xem ra là ông chọn cái chết! Nếu đã vậy, tôi sẽ cho ông toại nguyện!"
Dương Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn Ngụy Tường đang bị anh nhấc lên bằng một tay, lạnh lùng nói.
Vừa dứt câu, anh dùng năm ngón tay ra sức bóp chặt cổ Ngụy Tường.
Ngụy Tường chỉ cảm thấy khó thở, sắc mặt đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thân thể mập mạp đang vùng vẫy điên cuồng.
Chỉ là dù cho gã ta có dùng hết sức giãy dụa cũng không thể thoát khỏi tay của Dương Thanh.
Thấy sức giãy dụa của Ngụy Tường càng ngày càng yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng gã ta sẽ chết thật.
"Ầm!"
Cuối cùng Dương Thanh cũng chịu dừng tay.
Anh tiện