Chương 3180:
Nếu còn tiếp tục, cao thủ của Mục phủ sẽ thực sự bị sát hại sạch.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần Dương Thanh quỳ xuống cầu xin tôi, †ôi sẽ bảo người bên tôi dừng tay!”
Mục thành chủ trợn trừng mắt, lại không thể làm gì được, cuối cùng, ông lão lại nhìn về phía Dương Thanh, nói như tự trách: “Dương Thanh, xin lỗi cậu!”
Dương Thanh biết, và anh cũng hiểu được sự khó xử của Mục thành chủ, Mục thành chủ muốn giúp anh, nhưng chỉ vì một câu đã chọc giận thành chủ Hoài Thành, khiến cho Mục phủ gánh chịu tổn thất nặng nề.
Hiện giờ Mục thành chủ đã không còn cách nào giúp anh được.
Dương Thanh lắc đầu: ‘Mục thành chủ, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng!”
Nói xong, anh quay sang phía thành chủ Hoài Thành, sắc mặt không còn chút do dự, hai đầu gối gập mạnh xuống.
Nhưng ngay khi đầu gối anh sắp chạm đất, bỗng một bàn tay túm chặt bả vai anh, Dương Thanh ngẩng lên, nhận ra đó là lão Cửu.
Đôi mắt lão Cửu đã văn đỏ, ông lão nhìn Dương Thanh, nói: “Cậu có biết vì sao ông ta lại nhất định muốn cậu phải quỳ xuống không? Bởi vì ông ta vô cùng sợ hãi trước thiên phú võ thuật của cậu, sợ rằng nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, thì ngày sau ông ta nhất định sẽ chết dưới tay cậu”.
“Nhưng nếu hôm nay cậu quỳ xuống trước mặt ông ta, tư tưởng võ thuật của cậu sẽ bị hao tổn, thành quả võ thuật của cậu ngày sau cũng sẽ chỉ dừng lại ở đó, dù cậu có thể sống sót rời khỏi | đây, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện vượt trên ông ta”.
Nghe lão Cửu nói xong, Dương Thanh mới bừng tỉnh, nhưng nếu anh không quỳ xuống cầu xin thành chủ Hoài Thành, sao lão ta chịu bỏ qua cho Mục phủ? Làm sao lão
Song, nếu võ thuật của mình dừng bước ở đây, sau này mình làm thế nào mà báo thù rửa hận được?
“Thì ra là thế!”
Dương Thanh bỗng hiểu ra được rất nhiều chuyện.
Chuyện đang phát sinh trước mắt anh vô cùng tàn nhãn, đây chính là giới võ thuật, một thế giới vô cùng tàn khốc, chỉ có kẻ mạnh là vua, kẻ yếu không có tôn nghiêm, không có sức lực tự bảo vệ mình, cũng không có tư cách bảo vệ người bên cạnh.
“Âm!”
Đột nhiên, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tuôn ra từ trên người Dương Thanh, khoảng không phía trên Mục phủ chợt có mây đen ùn ùn kéo đến, lại nháy mắt tiêu tan đi, một vâng hào quang rực rỡ xuất hiện.
Khí thế võ thuật trên người Dương Thanh dần bình ổn trở lại, lúc này anh đã lên đến cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
“Đột phá rồi!”
Lão Cửu reo lên, lòng hân hoan vui mừng cho Dương Thanh.
Sau khi thực lực bước vào Siêu Phàm Cảnh, mỗi lần phá cảnh đều khó khăn vô cùng, nhất là khi đột phá một cảnh giới lớn thì độ khó càng gia tăng.
Tựa như kiếm khách Ảnh Tử, ông ta muốn đột phá từ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã phải mất không ít thời gian, chỉ tiếc cuối cùng lại bị cắt ngang.
Nhưng Dương Thanh lại chỉ cần một ý niệm đã đột phá từ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong bước thảng lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thiên phú võ thuật và ngộ tính này thật chẳng khác nào yêu nghiệt.