Chương 3237:
“Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời của Mục phủ chúng ta, sau này, bất kể có phải trả giá đắt cỡ nào, kể cả khi tôi không may đi trước cũng phải bảo đảm sự an toàn của Dương Thanh”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Thành chủ, tôi hiểu”.
Mục thành chủ đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, trong thời gian qua, người của gia tộc Cổ Võ họ Khương có từng tới đây không?”
Kiếm khách Ảnh Tử läc đầu, lo âu nói: “Người của nhà họ Khương không thể cướp Dương Thanh trong tay chúng ta, chỉ e sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chắc chắn bọn họ sẽ còn trở lại, mà khi trở lại, nhất định sẽ mang theo cao thủ bán bộ Thiên Cảnh”. : Mục thành chủ nhìn kiếm khách Ảnh Tử, nói: “Nếu cảnh giới võ thuật của ông có thể tiến vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cộng thêm thanh linh kiếm của ông nữa thì cũng coi như là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh, có thể đánh một trận rồi, nếu thật sự như thế, thì dù cao thủ bán bộ Thiên Cảnh của nhà họ Khương tới cũng không làm gì được chúng ta”.
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, nói: “Thật đúng dịp, thời gian qua tôi cũng đã có chút ít cảm ngộ, cô Phùng lại cho tôi một ít đan dược có khả năng trợ giúp rất lớn cho quá trình đột phá của tôi, nếu ngài đã xuất quan, tôi dự định bế quan tu luyện ít lâu, xem xem liệu có thể thuận lợi đột phá cảnh giới không”.
Mục thành chủ gật đầu: “Được! Ông cứ yên tâm tu luyện, lần này, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm gián đoạn quá trình đột phá của ông đâu”.
Nói xong, Mục thành chủ lại hỏi: ‘Còn bên phủ Hoài Thành thì sao? Có xảy ra chuyện gì lớn không?”
Kiếm khách Ảnh Tử vội thuật lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra ở phủ Hoài Thành.
Nghe ông ta nói xong, Mục thành chủ thoáng lộ vẻ lo âu, ông lão thấp giọng: ‘Áp lực của Mục phủ càng ngày càng lớn, ngoài việc phải đối mặt với gia tộc Cổ Võ họ Khương, chúng ta còn phải đề phòng phủ Hoài Thành mọi lúc. Tôi rất hiểu con người thành chủ Hoài Thành, một khi ông ta đã biết thiên phú võ thuật của Dương Thanh
“Lần trước, hình như gia tộc Cổ Võ họ Khương tới đây cũng vì Dương Thanh, thành chủ Hoài Thành muốn giết Dương Thanh còn có thể hiểu được, nhưng vì sao gia tộc Cổ Võ họ Khương lại muốn mang Dương Thanh đi?”
Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Địa vị của gia tộc Cổ Võ họ Khương lớn như thế, chưa chắc đã để ý con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, việc bọn họ tìm Dương Thanh đúng là có vẻ kì quái”.
Mục thành chủ lại nói: ‘Bất kể thế nào, lần này, chúng ta đều phải liều chết bảo vệ Dương Thanh, ông đi bế quan đi, mau chóng đột phá lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đến khi đó, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp Dương Thanh từ trong tay chúng ta”.
Khoảng thời gian tiếp theo đó, kiếm khách Ảnh Tử bắt đầu bế quan tu luyện, bên phía Dương Thanh, dưới sự chăm sóc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, anh đang dốc lòng tu luyện sức mạnh nguyên tố Thủy và lực tỉnh thần.
Khi lực tinh thân không ngừng lớn mạnh theo thời gian, phong ấn ở đan điền của Dương Thanh cũng dần dần nới lỏng.
Trước đó Dương Thanh còn không thể tu luyện võ thuật, nhưng khi phong ấn nới lỏng, anh cũng đã có thể tiến vào trạng thái tu luyện, tuy hiệu quả không quá rõ ràng nhưng chí ít cũng coi là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Thời gian vùn vụt trôi, nháy mắt lại đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, tình hình ở Mục phủ vần luôn bình thường.
Kiếm khách Ảnh Tử bế quan tu luyện, Mục thành chủ đích thân trông coi, đồng thời phong tỏa chặt chế toàn bộ khu vực quanh chỗ kiếm khách Ảnh Tử bế quan năm trăm mét.
Trong phạm vi này, chỉ có mình Mục thành chủ được quyền ra vào.
Bên kia, Dương Thanh cũng đang nỗ lực tu luyện, hơi thở võ thuật trên người anh cũng đang liên tục mạnh dần lên, đồng thời, phong ấn ở đan điền cũng càng ngày càng nới lỏng, dường như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.