Ngưu Căn Sinh và Ngụy Thành Châu đang ngồi thảnh thơi uống trà trong biệt thự.
Đột nhiên “rầm” một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt đổ rạp xuống đất.
Có một người cũng ngã theo cánh cửa.
Gương mặt của người đó be bét máu.
“Ngụy Hổ!”
Ngụy Thành Châu nhanh chóng nhận ra con mình, giật mình đứng bật dậy, kinh hãi thốt lên.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Ngay sau đó một bóng người trẻ tuổi cất bước đi vào.
Đám cao thủ nhà họ Ngụy đã sợ choáng váng từ lúc anh ra tay xử lý Ngụy Hổ, không một ai dám chạy lên ngăn cản.
Làm sao bọn họ đánh lại được người có thể tát bay Ngụy Hổ nặng gần một trăm cân?
Ngụy Minh Nguyệt chết sững nhìn Dương Thanh đi lướt qua người mình, chẳng thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Dường như trong mắt anh, cô ta chẳng là cái thá gì.
“Ô ô…”
Ngụy Hổ được Ngụy Thành Châu đỡ lên, ánh mắt tràn ngập lửa giận, điên cuồng chỉ vào Dương Thanh muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra thành tiếng.
“Dương Thanh, tao muốn mày phải chết!”
Ngụy Thành Châu thực sự nổi giận rồi.
Mặc dù lão ta không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn biết Ngụy Hổ bị Dương Thanh đánh.
Sắc mặt của Ngưu Căn Sinh trở nên nghiêm trọng.
Vừa rồi ông ta trông thấy một mình Dương Thanh đánh bại được nhiều cao thủ nhà họ Ngụy nên mới nảy ra ý nghĩ thu nhận anh làm việc cho mình.
Nhưng lúc này ông ta mới phát hiện bản thân đã đánh giá quá thấp chàng trai trẻ này.
Bên ngoài toàn là cao thủ nhà họ Ngụy canh giữ, Dương Thanh lại có thể bình yên đi vào biệt thự không chút thương tổn.
Điều này chứng tỏ một mình Dương Thanh đủ để đánh thắng cả nhà họ Ngụy.
Một người có thể hủy diệt toàn bộ gia tộc đứng đầu Giang Hải, sao có thể là người tầm thường?
“Thằng nhóc này, mày khiến tao thấy hứng thú hơn rồi đấy!”
Ngưu Căn Sinh híp mắt nhìn Dương Thanh.
Anh cười đáp: “Vậy thì tôi có thể suy nghĩ nhận ông làm việc cho mình”.
Ngưu Căn Sinh không những không giận mà còn cười nói: “Mày đã chọc giận được tao rồi đấy.
Bao nhiêu năm nay không một ai dám to gan lớn mật như vậy trước mặt tao! Mày là người đầu tiên!”
Dứt lời, ông ta đặt chén trà sứ màu trắng xuống mặt bàn, chậm rãi bước tới chỗ Dương Thanh.
Toàn thân ông ta đột nhiên tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Ngụy Thành Châu nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cần ông Ngưu có thể giết được cậu ta, tôi sẽ đồng ý điều kiện của ông!”
“Ông chủ Ngụy yên tâm.
Nếu tôi đã lấy đồ của ông, đương nhiên tôi sẽ không tha cho thằng nhóc này!”
Ngưu Căn Sinh bình tĩnh nói.
Ánh mắt Dương Thanh dần trở nên nghiêm túc.
Anh có thể cảm nhận được sát ý cuồn cuộn từ trên người Ngưu Căn Sinh.
Những năm gần đây, anh tung hoành trên sa trường, loại cao thủ gì cũng từng gặp.
Loại cao thủ giống Ngưu Căn Sinh, không có một trăm cũng phải tám mươi người.
Điều khiến anh ngạc nhiên không phải vì khí thế của Ngưu Căn Sinh mà là thế lực của Hiệp hội Võ thuật.
Cao thủ do một chi hội cấp tỉnh phái tới đã mạnh như vậy, chi hội trưởng sẽ phải mạnh tới mức nào?
Còn cả tổng hội của Hiệp hội võ thuật, hội trưởng đứng đầu tất cả sẽ mạnh như thế nào?
Nếu Hiệp hội võ thuật là tổ chức chính nghĩa, có lẽ anh sẽ không quan tâm, nhưng bọn họ lại là kẻ xấu.
Lúc trước anh vẫn luôn nghi ngờ phe cung cấp phụ nữ cho nhà họ Ngụy là một thế lực cực kỳ to lớn.
Giờ đây, anh đã có thể xác định đó chính là Hiệp hội Võ thuật.
Bọn họ cung cấp phụ nữ cho rất nhiều gia tộc giống như nhà họ Ngụy.
“Vèo!”
Đúng lúc này, Ngưu Căn Sinh khẽ động đậy, thoáng chốc phóng tới trước mặt Dương Thanh.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện ra chém thẳng tới cổ Dương Thanh.
Anh nhíu mày đạp mạnh một cái rồi biến mất, một con dao thoắt ẩn thoắt hiện sượt qua đầu anh rơi xuống.
Nếu Dương Thanh phản ứng chậm một giây, có lẽ đã bị chặt phăng đầu.
“Ồ?”
Thấy Dương Thanh dễ dàng né tránh đòn hiểm của mình, Ngưu Căn Sinh nghi hoặc.
“Ông đã muốn chết tới vậy, tôi sẽ giúp ông!”
Giọng nói của Dương Thanh tràn đầy sát khí.
Anh chưa từng có khái niệm nương tay với người