Chương 3370
“Cao thủ Chiêu Châu sẽ không thua tài phiệt nước Dương các người đâu!”
Hạ Hà tức giận nói: “Chỉ bằng các người mà cũng muốn năm giữ tập đoàn Nhạn Thanh? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Cô ta nói rồi định rời đi.
Nhưng cô ta vừa bước đi thì đã bị Yoshida Taro tóm lấy cánh tay, Hạ Hà lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Buông rail”
Yoshida Taro cười ha hả: “Cô vừa đâm phải tôi, giờ lại định bỏ đi à? Bây giờ cô vào phòng chúng tôi, ngoan ngoãn ăn một bữa với tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô”.
Hạ Hà lập tức cuống lên, ra sức giãy giụa, nhưng đối phương quá khỏe, cổ tay cô ta rất đau mà vẫn không tránh thoát được.
Hạ Hà tức giận nói: “Anh buông ra ngay, bằng không tôi gọi người đến đấy!”
“Ha ha ha ha…”
Yoshida Taro cười lớn: “Cho dù cô gào rách họng thì cũng không có ai dám xen vào chuyện của người khác đâu, cô biết trong phòng riêng này có ai không thế?”
“Trong phòng là thế hệ trẻ của ba tài phiệt lớn nước Dương, lần này chúng tôi tập hợp lại để chuẩn bị triển khai kế hoạch lớn ở Chiêu Châu, sau khi cao thủ Chiêu Châu thua cao thủ nước Dương vào ba ngày sau, làm gì còn ai ngăn được sự phát triển của tài phiệt nước Dương ở Chiêu Châu nữa?”
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn vào với tôi đi!”
Hạ Hà cuống lên, cô ta không muốn mang thêm phiền phức cho Dương Thanh nên không hô lớn, nhưng bây giờ đối phương
Hạ Hà dùng hết sức để hô lớn: “Dương Thanh, cứu tôi!”
“Rầm!”
Cửa phòng bị đóng sầm lại, Hạ Hà cũng không rõ Dương Thanh có nghe thấy tiếng kêu cứu của mình không nữa.
“Ái chà! Taro, anh kiếm đâu ra cô gái xinh đẹp.
thế?”
Hạ Hà vừa bị kéo vào phòng, đã có rất nhiều người nước Dương trầm trồ, có người hỏi Yoshida Taro với vẻ hâm mộ.
Yoshida Taro cười ha ha, đắc ý nói: “Cô gái Chiêu Châu này chủ động nhào vào lòng tôi, cô ả là của tôi, đừng ai có ý đồ gì với cô ta đấy!”
“Nhưng sau khi tôi dùng xong, tôi có thể cân nhắc tặng cô ta cho các anh”.
“Ha ha, cô ả Chiêu Châu này đẹp quá, tôi muốn có cô ta ngay ghê. Taro, hay chúng ta chơi chung nhé? Tôi có thể đồng ý một yêu cầu bất kỳ của anh”.
Yoshida Taro cười nói: “Không được, cô ta xinh đẹp thế này, tôi không nỡ dùng chung với các anh đâu, hôm nay cô ta chỉ thuộc về tôi thôi”.
Hản nói rồi bỗng vươn tay năm lấy áo Hạ Hà, kéo mạnh.
“Xoet” một tiếng, tay áo bên trái của Hạ Hà bị xé toạc, để lộ cánh tay trắng nõn.
Hạ Hà hoảng sợ hét lên.
“Ha ha ha ha…”
Đám thanh niên nước Dương trong phòng phá lên cười.