Chương 3462
Trên sàn đấu, Đỗ Trọng đứng chắp tay sau lưng, nhìn Ryosuke Nakatsu ở phía đối diện mình, thản nhiên nói: “Ông ra tay trước đi, bằng không đến khi tôi ra tay, ông không còn cơ hội đâu!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Ryosuke Nakatsu khó coi tới cực điểm.
Sao ông ta lại không cảm nhận được áp lực từ Đỗ Trọng chứ?
Cho dù ông ta che giấu cảnh giới thực sự thì vẫn không phải đối thủ của Đỗ Trọng, ông ta không hề nghi ngờ, nếu Đỗ Trọng ra tay, chắc chắn ông ta sẽ bị giết chỉ với một đòn mất.
“Chiêu Châu hết người rồi à? Đường đường là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà lại đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ như tôi, ông còn cần thể diện không thế?”
Ryosuke Nakatsu căm tức nhìn Đỗ Trọng, lớn tiếng chất vấn.
Đỗ Trọng thản nhiên nói: “Nếu tôi không nhớ nhầm, ông vừa nói, cho dù ông che giấu thực lực thì đã sao? Trận đấu hôm nay là để tìm ra bên thắng cuối cùng, đã vậy, tôi dùng cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ để khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ như ông thì có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên, nếu không dám đánh với tôi, ông có thể nhận thua rồi cút khỏi sàn đấu”.
Sắc mặt Ryosuke Nakatsu càng u ám hơn, ông ta cũng nhận thấy sự đe dọa của Đỗ Trọng, nếu ông ta không nhận thua, có lẽ Đỗ Trọng sẽ ra tay độc ác.
Dù sao trận đấu này cũng không đặt ra quy tắc để ràng buộc hai bên, mà chỉ có một quy tắc hết sức đơn giản, đó chính là cao thủ chiến thắng cuối cùng thuộc bên nào thì xem như bên đó thắng.
Hồi nãy Ryosuke Nakatsu cũng ra tay độc ác với cao thủ Chiêu Châu khiêu chiến ông ta, nhẹ thì họ bị thương nặng, còn nặng thì mất hết võ công.
Chắc chắn Đỗ Trọng sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.
Nhưng nếu bây giờ ông ta nhận thua thì sẽ làm mất mặt
Cho dù lựa chọn thế nào, tình cảnh của ông ta cũng hết sức không ổn.
“Cao thủ Chiêu Châu đúng là hèn hạ trơ trẽn, trước đó các người cử cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh lên đánh với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của nước Dương chúng tôi, chúng tôi đã chấp nhận rồi, không ngờ lần này, các người còn cử cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đi khiêu chiến cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ nữa”.
“Cao thủ Chiêu Châu, hết người rồi à? Có giỏi thì để cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh lên sàn đấu đi? Nếu các người sợ, cùng lắm tất cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của các người cùng lên, chỉ cần một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh của nước Dương chúng tôi là đủ để đánh bại hết cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh bên các người rồi”.
“Cao thủ Chiêu Châu, các người dám khiêu chiến cùng cảnh giới không? Nếu không dám thì mau nhận thua đi cho lành”.
…
Trong lúc nhất thời, cao thủ nước Dương đều kích động quát.
Sắc mặt của cao thủ Chiêu Châu hết sức khó coi, nhưng không phản bác nổi, tuy có vẻ Ryosuke Nakatsu mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ, nhưng đã đánh bại cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ của Chiêu Châu.
Ngay cả Thái Chính Dương cũng thua, nói gì đến những cao thủ khác? Hơn nữa còn là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Đỗ Trọng đứng trên sàn đấu, thản nhiên nhận những lời nói từ cao thủ nước Dương, bình tĩnh nhìn về phía trọng tài: “Trọng tài, có thể bắt đầu ván này chưa?”
Trọng tài thấy không kéo dài được nữa, bèn nhìn Đỗ Trọng với vẻ không vui, nói lớn: “Trận đấu tiếp tục!”