Tần Thanh Tâm không ngốc, cô biết rõ Châu Ngọc Thúy là người thế nào.
Sau khi được Dương Thanh cứu về, Châu Ngọc Thúy đã giải thích rằng trước đó bà ta ra tay với Tần Đại Dũng cũng chỉ vì bị nhà họ Ngụy ép mà thôi.
Nhưng bây giờ, Tần Thanh Tâm lại bắt đầu nghi ngờ.
Với tính cách của Châu Ngọc Thúy, bà ta phải giải thích từ lúc bị phát hiện cơ, nhưng bà ta không hề làm thế.
"Thanh Tâm, ngay cả con cũng nghi ngờ mẹ à?"
Châu Ngọc Thúy thầm bối rối nhưng vẫn tỏ ra không dám tin.
Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe: "Mẹ, con không muốn nghi ngờ mẹ, nhưng từ đầu tới giờ, mẹ cứ nói dối hết lần này đến lần khác, mẹ bảo con tin mẹ kiểu gì đây?"
Cô nói rồi rơi nước mắt.
Tuy lời giải thích của Châu Ngọc Thúy đầy sơ hở nhưng Tần Thanh Tâm vẫn không vạch trần, vì trong lòng cô, hai người là mẹ con, cô không muốn nghi ngờ bà ta chút nào hết.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hành vi của Châu Ngọc Thúy cực kỳ đáng nghi.
Tần Thanh Tâm vốn rất hiếu thảo, có thể tưởng tượng được lúc này cô đang đau khổ cỡ nào.
"Thanh Tâm, mẹ là mẹ con cơ mà! Mẹ đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày rồi sinh ra con! Sao con có thể nghi ngờ mẹ chứ? Con khiến trái tim mẹ tan nát rồi!"
Nước mắt của Châu Ngọc Thúy nói rơi là rơi ngay, bà ta ấn ngực mình, khóc lóc: "Con có thể mắng mẹ, đánh mẹ nhưng không thể tổn thương mẹ thế này được!"
"Mẹ lấy bố con mấy chục năm, sinh ra con và Y Y.
Tuy trước kia mẹ chưa làm tròn bổn phận của người mẹ, nhưng mẹ vẫn đang thay đổi mà!"
"Bây giờ con lại nghi ngờ mẹ ruột mình chỉ vì một người đàn ông ư? Mẹ phải móc tim gan ra thì con mới biết mẹ không lừa con chắc?"
Châu Ngọc Thúy diễn rất đạt, nắm chắc cả động tác lẫn lời lẽ.
Nhưng lần này Tần Thanh Tâm không mềm lòng, mắt cô đỏ hoe: "Bây giờ con không muốn tranh luận với mẹ xem rốt cuộc mẹ đã làm gì nữa.
Chị Lâm nói chị ấy sẽ giúp bố tỉnh lại trong vòng một tuần!"
"Con tin sau khi bố tỉnh lại, mọi việc sẽ rõ ràng.
Đến lúc đó, nếu chuyện của bố có liên quan tới mẹ thật thì con sẽ không bao giờ nương tay nữa!"
"Nể tình mẹ con hơn hai mươi năm, con tốt bụng khuyên mẹ một câu, nếu chuyện của bố có liên quan tới mẹ thật, con mong mẹ sẽ đi tự thú!"
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm quyết liệt với Châu Ngọc Thúy như thế, ngay cả Dương Thanh cũng hơi bất ngờ.
Còn Châu Ngọc Thúy thì vô cùng bối rối.
Sau một tuần nữa, Tần Đại Dũng sẽ tỉnh lại thật ư?
Nếu Tần Đại Dũng tỉnh lại thật, chẳng phải những chuyện mà bà ta đã nói trong lúc bạo hành ông ấy sẽ bị lộ ngay à?
Thế thì bà ta sẽ phải đối mặt với cảnh tù tội còn gì nữa?
Châu Ngọc Thúy càng nghĩ càng sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra đau lòng, khóc lóc: "Thanh Tâm, mẹ không ngờ con lại thành ra thế này!"
"Do mày, chắc chắn là do mày! Mày đã nói lung tung với Thanh Tâm, vu khống tao nên con bé mới thù hằn tao như thế! Đều do mày!"
Châu Ngọc Thúy bỗng quát Dương Thanh với vẻ hung tợn.
Dương Thanh hơi híp mắt lại: "Bà không cần diễn ở đây nữa đâu, bà biết thừa bố đã gặp chuyện gì, có lẽ bây giờ bà vẫn chưa thừa nhận, nhưng đến ngày bố tỉnh lại thì bà sẽ phải hối hận thôi!"
Lời Dương Thanh nói như đá tảng rơi xuống biển, tạo nên từng đợt sóng trào, không ngừng bao phủ lấy Châu Ngọc Thúy.
Châu Ngọc Thúy lảo đảo, sợ hãi đến cực hạn.
Bà ta không hề nghi ngờ gì về việc một khi những chuyện mà bà ta đã làm bị lộ ra, chắc chắn Dương Thanh sẽ không tha cho bà ta mất.
"Bà nên rời khỏi bệnh viện đi, nếu bà ở đây thì bọn tôi lại phải đề phòng bà hại bố!"
Dương Thanh thẳng thừng đuổi khách.
"Tại sao? Tại sao tao phải đi? Mày là cái thá gì? Mày có tư cách gì để bắt tao đi chứ?"
Châu Ngọc Thúy giận dữ hét: "Tao là vợ hợp pháp của Tần Đại Dũng, bây giờ ông ấy đang hôn mê trong bệnh viện, sao tao phải đi?"
"Nếu phải đi thật thì cũng là chúng mày cút!"
"Chúng mày biến ngay cho tao! Cút ra ngoài! Tao sẽ tự chăm sóc chồng, không cần chúng mày giả vờ giả vịt ở đây nữa!"
Châu Ngọc Thúy vừa gào thét vừa lao tới trước mặt Tần Thanh Tâm, kéo cô dậy rồi khóc lóc: "Mày cũng cút ra ngoài cho tao!"
"Chúng mày nghi ngờ