Lúc Châu Ngọc Thúy quay trở lại phòng bệnh, cả gia đình nhỏ Dương Thanh, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đang hạnh phúc bên nhau.
Trông thấy cảnh tượng này, ánh mắt bà ta trở nên tàn nhẫn.
“Chồng ơi, mai là thứ bảy, để Tiêu Tiêu ở đâu bây giờ?”, Tần Thanh Tâm đột nhiên hỏi.
“Hay là em về nhà với Tiêu Tiêu, anh ở lại trông bố.
Có tin tức gì anh sẽ lập tức báo cho em biết”, Dương Thanh nói.
“Bố ơi, Tiêu Tiêu muốn ở cùng bố mẹ cơ!”
Tần Thanh Tâm chưa kịp lên tiếng, Tiêu Tiêu đã ấm ức nói: “Lâu lắm rồi Tiêu Tiêu không được ở cùng bố mẹ!”
Nghe vậy, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều rất áy náy.
“Hay là ngày mai mẹ đưa Tiêu Tiêu tới khu vui chơi?”
Đúng lúc này một giọng nói bất chợt vang lên.
Hai người nhìn sang Châu Ngọc Thúy, nhưng ánh mắt của Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo.
“Con không muốn đi khu vui chơi, con muốn ở cùng bố mẹ!”, Tiêu Tiêu vội vàng ôm chặt cổ Tần Thanh Tâm.
Cô bé rất muốn tới khu vui chơi nhưng lại càng muốn ở cùng bố mẹ hơn.
“Vậy thì cứ để Tiêu Tiêu ở cạnh chúng ta là được”.
Do dự một hồi, Tần Thanh Tâm quyết định nói.
Tần Đại Dũng vẫn chưa tỉnh, cô không có tâm trạng làm gì cả, bảo cô rời đi cô cũng không nỡ.
“Được!”, Dương Thanh gật đầu đồng ý.
Tiêu Tiêu vui sướng hoan hô reo hò.
Đêm nay, Tiêu Tiêu cũng ngủ lại bệnh viện.
Đây là một phòng VIP đơn rất rộng rãi, có hai chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân và một hàng ghế sofa, chẳng khác nào phòng đôi trong khách sạn.
Tối đến, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu ngủ chung một giường, Châu Ngọc Thúy chiếm giường còn lại.
Dương Thanh ngủ trên ghế sofa.
Cả đêm hôm ấy, Châu Ngọc Thúy trằn trọc không ngủ, chỉ nghĩ cách đưa Tiêu Tiêu đi.
Thời gian Mạnh Thiên Kiêu cho đã không còn nhiều, nếu không thể giao Tiêu Tiêu cho ông ta trước mười hai giờ trưa mai, bà ta sẽ xong đời.
Ngược lại Tần Thanh Tâm nằm cạnh Tiêu Tiêu nên ngủ rất ngon.
Châu Ngọc Thúy nghĩ suốt đêm cũng không nghĩ ra cách gì hay ho.
Sáng hôm sau, hai mắt bà ta thâm sì.
“Mẹ ngủ không ngon à? Mắt vừa sưng vừa đỏ”.
Tần Thanh Tâm thấy Châu Ngọc Thúy như vậy không khỏi kinh ngạc.
Bà ta vội vàng lắc đầu nói: “Mẹ ngủ ngon mà!”
Nói xong, bà ta lại ngáp một cái.
Dương Thanh híp mắt nhìn bà ta, không nói năng gì.
Chín giờ sáng, Ngải Lâm tới phòng bệnh của Tần Đại Dũng.
“Cậu Thanh, đây là con gái của cậu à? Đáng yêu quá!”
Lúc nhìn thấy Tiêu Tiêu, Ngải Lâm vô cùng kinh ngạc, ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều.
Hiện giờ Tiêu Tiêu đang rụt rè cầm tay Dương Thanh, dựa vào chân anh.
Dương Thanh mỉm cười gật đầu: