"Quan Chính Sơn!"
"Trần Hưng Hải!"
"Dương Thanh!"
Tiếp đó Mạnh Thiên Kiêu lại nhìn thấy mấy người này.
Lúc ông ta nhìn thấy Dương Thanh, sắc mặt cực kỳ thâm trầm, gương mặt hung dữ nhăn nhúm.
Khi Châu Ngọc Thúy thấy Dương Thanh xuất hiện, sắc mặt bà ta đờ đẫn, trong mắt còn hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó một vài gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của bà ta.
Dương Thanh đi đầu, tiếp đó là Tần Thanh Tâm.
Sau đó nữa là Tần Y, lúc này cô ta đang đẩy một chiếc xe lăn.
Mà người ngồi trên đó là Tần Đại Dũng.
"Đại Dũng!"
Khi Châu Ngọc Thúy nhìn thấy Tần Đại Dũng, cả người bà ta không ngừng run bần bật.
Lúc này sắc mặt Tần Đại Dũng lạnh như băng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thúy, nghiến răng: "Châu Ngọc Thúy, bà đúng là đồ độc ác, vì lợi ích bản thân mà ngay cả Tiêu Tiêu cũng dám bắt cóc, bà có còn là con người không?"
Hai mắt của Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng đỏ hoe, nhất là Tần Thanh Tâm, trong mắt cô còn lóe lên tia thù hận.
Cô không ngờ mình tin tưởng Châu Ngọc Thúy đến vậy, thậm chí còn giao Tiêu Tiêu cho bà ta thế mà bà ta lại mang Tiêu Tiêu đi.
Nếu không phải Dương Thanh đã chuẩn bị từ trước thì sợ là Tiêu Tiêu đã rơi vào tay Mạnh Thiên Kiêu rồi.
"Tôi tin tưởng bà như vậy mà bà lại dẫn con gái tôi đi đưa cho người khác.
Đây là cách bà đáp lại lòng tin của tôi sao?"
Tần Thanh Tâm tức giận khóc gào lên.
Lúc này người đau buồn nhất không ai ngoài cô.
"Bà là đồ phụ nữ độc ác, chúng tôi không nên tin bà, không nên ôm hy vọng gì với bà nữa mới phải, bà không xứng làm mẹ của chúng tôi!"
Trong mắt Tần Y chỉ còn sót lại thù hận, cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.
Dương Thanh đã sớm đoán được những việc này, cho nên anh không thấy bất ngờ, chỉ là vẫn không nén nổi cơn giận.
Vừa nãy bọn họ ở ngoài cửa cho nên đều nghe rõ mồn một đoạn đối thoại của Châu Ngọc Thúy và Mạnh Thiên Kiêu.
Ngay cả những người ngoài như Quan Chính Sơn cũng lạnh lùng khi nhìn Châu Ngọc Thúy.
Nếu chỉ bắt người đàn bà này chết thì quá dễ dàng cho bà ta.
Châu Ngọc Thúy chỉ đờ đẫn trong chốc lát đã hoàn hồn lại.
Bà ta vội vàng chạy lên trước “bộp” một tiếng quỳ xuống dưới chân Tần Đại Dũng.
"Đại Dũng, tôi bị người ta ép mà.
Là nhà họ Ngụy ép tôi tìm người lái xe đụng ông, bằng không bọn họ sẽ giết Thanh Tâm và Y Y".
"Thanh Tâm và Y Y là mạng sống của ông, nếu có thể dùng mạng của ông đổi được sự bình an cho Thanh Tâm và Y Y, hẳn là ông cũng bằng lòng đúng không?"
"Bởi vì tôi cũng thế.
Nếu tôi chết mà Thanh Tâm và Y Y đều bình an vô sự thì tôi cũng bằng lòng!"
Châu