Chương 3734
Nhậm Kinh Luân cười khẩy, nói: “Tôi không hứng thú với sự náo nhiệt ở Ma Tông, chỉ thấy hứng thú với giao dịch giữa ông và Lệ Trần”.
“Hay tông chủ Đỗ nói luôn đi, để mọi người yên tâm nhé?”
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Chẳng lẽ tông chủ Nhậm cũng sợ Võ Tông và Ma Tông liên minh ư?”
“Sợ á?”
Nhậm Kinh Luân cười khẩy: “Đừng nói là hai tông môn các ông liên minh, cho dù tất cả các tông môn liên minh, Độc Tông cũng không sợ!”
Vừa ngông cuồng vừa tự tin!
Đây chính là tông chủ Độc Tông!
Lão ta cũng có vốn liếng để nói như thế, nếu Độc Tông đánh với các thế lực khác, trừ mấy cao thủ hàng đầu ra, những cao thủ còn lại đều sẽ bị Độc Tông giết.
Độc của Độc Tông có thể giết người trong vô hình.
Ở Ma Sơn, Độc Tông cũng là thế lực khiến người ta kiêng dè nhất.
Đỗ Bá hỏi: “Nếu tông chủ Nhậm đã không sợ, tại sao lại muốn biết về giao dịch giữa tôi và tông chủ Lệ?”
Nhậm Kinh Luân không trả lời, mà bỗng nhìn về phía Ứng Thiên Hành bên cạnh, híp mắt hỏi: “Tông chủ Ứng có hứng thủ hợp sức với Độc Tông tôi để tiêu diệt Võ Tông trước không?”
Không ai ngờ Nhậm Kinh Luân lại nói sẽ tiêu diệt Võ Tông ngay trước mặt Đỗ Bá.
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Ứng Thiên Hành cũng thoáng sửng sốt rồi mới hoàn hồn, cười sang sảng, đáp: “Cầu còn không được!”
Lời Nhậm Kinh Luân nói khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Nếu Độc Tông và Thần Hành Tông hợp sức, rất có thể sẽ tiêu diệt
Sắc mặt Đỗ Bá u ám tới cực điểm, không nói năng gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhậm Kinh Luân.
Nhậm Kinh Luân lại nhìn về phía Đỗ Bá, cười híp mắt: “Tông chủ Đỗ, bây giờ ông đã đồng ý nói cho tôi biết giao dịch giữa ông và Lệ Trần chưa?”
“Hừ!”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Nếu tông chủ Nhậm tưởng tôi dễ ức hiếp, có thể dễ dàng chèn ép, cứ thử!”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người lão ta.
Nhậm Kinh Luân không cười nữa, có vẻ nghiêm nghị.
Khí thế của Đỗ Bá rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu phải đánh thật, chưa biết ai thắng ai thua.
Quan trọng là lão ta và Đỗ Bá đều là cao thủ đỉnh cao ở Ma Sơn, nếu họ lưỡng bại câu thương, để những người khác có cơ hội gây rối, không ai chịu nổi hậu quả.
Chẳng hạn như Ứng Thiên Hành trước mặt, chắc chắn lão ta sẽ ra tay với họ.
Nhưng Đỗ Bá đã thể hiện ý chí chiến đấu mạnh mẽ, nếu lão ta không đánh, chẳng phải người khác sẽ nghĩ lão ta sợ à?
Trong lúc nhất thời, Nhậm Kinh Luân bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao.