Chiến Thần Ở Rể

35: Đập!


trước sau


Một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Tần.


Hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ đã đứng đợi từ lâu.


"Bố ơi!"

Dương Thanh vừa bước xuống xe, Tiêu Tiêu đã vui mừng hét lên, chạy thật nhanh về phía anh.


"Tiêu Tiêu, chậm thôi con!"

Dương Thanh sợ con gái ngã nên cũng chạy về phía trước đón cô bé.


Được bố ôm vào lòng, Tiêu Tiêu hạnh phúc lắm, cười khúc khích mãi.
Cô bé giơ bàn tay béo mầm lên vẫy tay với Tần Thanh Tâm: "Mẹ ơi nhanh lên! Mau lên mẹ! Chúng ta sắp được đi xem tinh tinh rồi!"

Tần Thanh Tâm dở khóc dở cười, mắng yêu: "Đúng là phũ phàng, có bố thì quên luôn mẹ!"

Sở thú của của thành phố Giang Hải nằm ở ngoại ô, phải đi bốn mươi phút mới tới.


"Bố, bố nên làm thế này này".


Tiêu Tiêu đột nhiên một tay kéo tay Dương Thanh, một tay kéo tay Tần Thanh Tâm, sau đó đặt tay hai người vào với nhau.


Khi hai bàn tay chạm nhau, Tần Thanh Tâm bỗng thấy ngượng ngùng, mặt đỏ hây hây.


Cơ thể mềm mại không khỏi run lên một cái.


Dương Thanh cũng sững người, lúc này anh cứ như một tấm chiếu mới chưa trải sự đời, chưa từng hẹn hò yêu đương.


Đây là lần đầu tiên anh nắm tay một cô gái mà không phải là mẹ anh.


Dù chiến đấu trên chiến trường anh cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ.


Anh lén nhìn Tần Thanh Tâm, thấy mặt cô đỏ lên đến tận mang tai nhưng không ngăn cản thì anh mới mạnh dạn nắm tay cô.


Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm cũng cảm thấy ngượng nhưng không rút tay về.


Cô thầm nói: Anh ấy là chồng hợp pháp của mình mà, nắm tay thôi, có gì đâu.


"Bố, bế con!", Tiêu Tiêu lại kiêu kì dang hai tay ra.



Dương Thanh bật cười, một tay nắm tay Tần Thanh Tâm, một tay bế Tiêu Tiêu.


"Bố, hổ kìa!"

Vào sở thú, Tiêu Tiêu chỉ vào cửa kính, kích động reo lên.


"Bố ơi, chỗ này là sư tử này!"

"Con này là hươu cao cổ!"

"Bố ơi, con tinh tinh đó! Mau tới xem tinh tinh đi bố!"

Suốt dọc đường, mỗi lần gặp con nào là cô bé lại hào hứng giới thiệu với Dương Thanh.


Lúc nhìn thấy tinh tinh thì cô bé càng phấn khích hơn.


Tần Thanh Tâm cũng để Dương Thanh nắm tay mình suốt cả quãng đường, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.


"Tôi chụp ảnh cho hai người".


Tần Thanh Tâm lặng lẽ rút tay về, lấy máy chụp ảnh ra rồi đi cách xa ra một chút.


"Tách!"

Tấm ảnh chụp chung đầu tiên của Dương Thanh và Tiêu Tiêu đã xuất hiện.


Tiêu Tiêu ngồi trên cổ Dương Thanh, hai tay còn nắm lấy tai anh, hai bố con cười vui vẻ lắm.


Nhìn cảnh tượng hạnh phúc này, Tần Thanh Tâm chợt ngây ngốc.


Thời gian tươi đẹp thường qua rất nhanh.


Lúc cả nhà ba người rời khỏi sở thú đã là mười hai giờ trưa.
Họ vào đại một nhà hàng nào đấy ăn trưa, buổi chiều lại tới khu vui chơi.


Tiêu Tiêu cười vui vẻ suốt cả ngày.
Quan hệ giữa Dương Thanh và Tần Thanh Tâm cũng gần gũi hơn rất nhiều, tất cả đều nhờ vào Tiêu Tiêu.


Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Dương Thanh mới lái xe đưa hai mẹ con về nhà.


Chơi suốt cả ngày nên Tiêu Tiêu cũng mệt rồi, rúc trong lòng Tần Thanh Tâm ngủ say.



Xe của Dương Thanh vừa xuống khỏi cao tốc, qua một ngã tư thì đột ngột xuất hiện một chiếc Jeep màu đen lao thẳng vào chiếc Phaeton của anh.


"Ôm chặt Tiêu Tiêu!"

Mắt Dương Thanh ánh lên tia sắc bén, nhắc nhở Tần Thanh Tâm.


"Két!"

Bây giờ không kịp để tăng tốc để vượt qua nữa, Dương Thanh đạp mạnh phanh xe, bánh xe cà dưới đường phát ra tiếng ma sát cực lớn, một cú drift xuất sắc, né được cú tông của chiếc Jeep.


May là Tần Thanh Tâm có thắt dây an toàn, Tiêu Tiêu được cô ôm chặt, cú drift vừa rồi không làm ảnh hưởng gì tới người ngồi trong xe, thậm chí Tiêu Tiêu vẫn còn đang say giấc nồng.


"Em với Tiêu Tiêu không sao chứ?", né được cú tông của chiếc Jeep kia, Dương Thanh mới quay lại hỏi Tần Thanh Tâm.


Tần Thanh Tâm vẫn còn sợ hãi, khẽ lắc đầu: "Không sao".


"Không sao thì tốt!"

Dương Thanh nheo đôi mắt lại, nếu vừa nãy mình không phản ứng nhanh e rằng bây giờ đã gặp chuyện rồi.
Nếu chỉ có mình anh trên xe thì cũng thì cũng thôi đi, nhưng trên xe còn có hai người con gái mà mình yêu nhất trần đời nữa.


Con rồng nào cũng có một cái vảy ngược, ai động vào thì chết chắc!

Nếu chỉ là sự cố bình thường thì anh sẽ bỏ qua, nhưng lại không phải chỉ đơn giản là sự cố.


Vừa nãy, chiếc Jeep kia vẫn luôn theo đuôi xe anh, chờ đợi thời cơ để hành động.


Lúc này, một chiếc Ford màu đen rít gào phóng tới, tông "ầm" vào đuôi chiếc Jeep kia, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chát chúa, cả hai cùng lao vào dải rừng ven đường.


Bấy giờ, một bóng người bước xuống khỏi chiếc Ford, chính là Mã Siêu.


"Hình như phía sau xảy ra tai nạn rồi?", Tần Thanh Tâm kinh ngạc hỏi.


Dương Thanh khẽ đáp: "Chắc vậy!"

"Chúng ta dừng lại xem thử đi, nếu có nguy hiểm thì chúng ta còn giúp được", Tần Thanh Tâm lo lắng nói.


Dương Thanh bình thản trả lời: "Tiêu Tiêu buồn ngủ rồi, anh đưa hai mẹ con em về nhà cho nhanh thì hơn!"


"Con người anh sao thế? Nhỡ tai nạn vừa rồi khiến người trong xe bị thương mà chết vì chúng ta không cấp cứu kịp thời thì sao?", Tần Thanh Tâm thấy không vui.


Khó khăn lắm quan hệ giữa bọn họ mới gần gũi hơn được chút, anh không muốn chuyện này phá hoại tình cảm đó.
Anh dừng xe nói: "Em ngồi trên xe với Tiêu Tiêu, anh ra ngoài xem thử".


Nói rồi, anhh bước xuống xe, thờ ơ liếc nhìn rồi quay vào trong xe, anh nói: "Yên tâm đi! Không ai bị sao cả, mấy tài xế đang giảng hòa với nhau".


Nghe Dương Thanh nói vậy, Tần Thanh Tâm mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt!"

Tại hiện trường vụ tai nạn, Mã Siêu giật chiếc cửa xe đã móp

mó ra rồi tóm cổ tài xế lôi ra, lạnh lùng hỏi: "Khai mau, sao lại tông chiếc Phaeton kia?"

Tài xế cuống quýt đáp: "Ông anh ơi, chỉ là sự cố thôi mà, tôi không cố ý đâu, thật đấy!"

"Nếu mày không nói thì đi chết đi!", Mã Siêu nói xong, siết chặt tay hơn, sắc mặt tên tài xế xe Jeep kia bỗng chốc trắng bệch, không thể hít thở được.


Lúc tên tài xế đó sắp tắt thở, Mã Siêu bất ngờ buông tay ra, cả người gã mềm nhũn ngã xuống đất.


"Khai! Ai sai mày tới?", Mã Siêu giẫm lên ngực tên tài xế khiến gã gãy hai cái xương sườn.


"Á...
là Hùng Vĩ!", gã tài xế đau đớn thét lên.


Chiếc Phaeton bon bon trên đường, khi đưa hai mẹ con về đến biệt thự nhà họ Tần, trời đã tối rồi.


Tần Thanh Tâm ôm Tiêu Tiêu, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thanh, hơi đắn đo.


"Tâm, anh biết tạm thời em chưa có tình cảm với anh, chỉ cần chúng ta không ly hôn thì nhất định có một ngày, anh sẽ khiến em yêu anh", Dương Thanh chân thành nói.


Tần Thanh Tâm cảm động lắm, khẽ gật đầu nhìn Dương Thanh lên xe.


"Dương Thanh, những chuyện nhà họ Tần gặp phải đều do anh làm, đúng không?", Tần Thanh Tâm chợt hỏi.


Dương Thanh không hề giấu giếm, khẽ gật đầu: "Tất cả đều do bọn họ gieo gió gặt bão".


"Anh...
anh có thể giữ cho nhà họ Tần một con đường sống không?", cuối cùng, Tần Thanh Tâm vẫn mềm lòng.


Trong lòng cô, cho dù cụ Tần đối xử sai trái với mình ra sao thì nhà họ Tần cũng vẫn là gia tộc nuôi cô trưởng thành, cô không muốn gia tộc sụp đổ vì mình.


Dương Thanh không hề bất ngờ, gật đầu với Tần Thanh Tâm: "Được!"

Dứt lời, anh khởi động xe rời đi.


Mãi cho đến khi xe anh khuất khỏi tầm nhìn, cô mới thở dài: "Cảm ơn anh!"

Cô quay người bế Tiêu Tiêu vào nhà.


Dương Thanh rời khỏi biệt thự nhà họ Tần, gọi điện thoại cho Mã Siêu: "Là ai?"


"Hùng Vĩ của nhà họ Hùng!", Mã Siêu lập tức hiểu anh hỏi gì.


"Được!"

Dương Thanh tắt máy, quay đầu xe lái về hướng Dinh Thự Số Một.


Địa vị của nhà họ Hùng chỉ đứng ngay sau bốn gia tộc lớn do nhà họ Tô dẫn đầu ở Giang Hải, còn Hùng Vĩ là đời thứ ba của dòng chính nhà họ Hùng.
Hiện nay, gã cũng đang nắm giữ thế lực ngầm của một khu, là thế hệ trẻ có triển vọng trong nhà họ Hùng.


Dinh Thự Số Một là một hộp đêm quy mô lớn, do Hùng Vĩ toàn quyền quản lí.
Từ đó có thể thấy được địa vị của Hùng Vĩ trong nhà họ Hùng.


Nếu hôm nay không có Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu trong xe, cho dù xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng nếu lỡ chiếc xe Jeep kia tông vào chiếc Phaeton của anh thì anh không cách nào đảm bảo được tính mạng cho Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.


Cứ nghĩ đến cảnh đó, Dương Thanh lại thấy ớn lạnh, bây giờ cả người anh đang toát ra sát khí mãnh liệt.


Trong căn phòng VIP ở tầng cao nhất của Dinh Thự Số Một.


Hùng Vĩ đang ngồi trên chiếc sofa xa hoa, ôm một cô gái xinh đẹp.


"Anh Hùng, chắc bây giờ thằng oắt kia đã vào bệnh viện rồi nhỉ? Có khi chết rồi nữa ấy chứ", ngồi đối diện gã là một người trẻ bằng tuổi, nét mặt cười cợt.


Hùng Vĩ cười ha hả: "Dám đắc tội với ông đây, ông đây sẽ khiến hắn phải hối hận vì sống trên cõi đời này! Nếu hắn chết rồi thì thôi, còn nếu chưa chết thì đây mới chỉ là mở màn, tao sẽ khiến hắn sống trong tuyệt vọng".


"Anh Hùng vô địch!", đám đàn em trong phòng nịnh nọt.


"Ha ha, được, quẩy lên đi anh em!", Hùng Vĩ rất vui.


Cùng lúc đó, chiếc Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng Dinh Thự Số Một.


Dương Thanh bước xuống xe, Mã Siêu đã đứng đợi anh từ trước.
Nhác thấy Dương Thanh, anh ta vội lên đón: "Anh Thanh!"

"Sao...
sao...
sao mấy người lại tới đây nữa thế?"

Sự xuất hiện của Dương Thanh và Mã Siêu lập tức khiến mọi người hoảng loạn.


Bọn họ đều biết rõ những chuyện Dương Thanh và Mã Siêu đã làm ở Dinh Thự Số Một đêm qua.
Họ không những ra tay đánh Hùng Vĩ mà còn tạo ra một tin tức sốt dẻo chấn động cả Giang Hải.


Dương Thanh ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Dinh Thự Số Một" chớp nháy, ra lệnh cho Mã Siêu: "Đập!"

- ---------------------------


.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện