Chiến Thần Ở Rể

Chương 3837


trước sau

Chương 3837

Sau khi đánh trọng thương anh em nhà họ Tống, lão già áo xám cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển: “Cô nhóc, sao rồi? Đã đồng ý nói cho tôi biết rốt cuộc đan dược này có phải do cô luyện chế không chưa?”

Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào lão già áo xám: “Ông quá đáng rồi! Đan dược này có do tôi luyện chế không thì liên quan gì tới ông chứ? Ông dựa vào đâu để đánh người?”

Lão già áo xám hừ lạnh: “Chỉ là sâu kiến của giới thế tục, đừng nói là đánh, cho dù tôi giết các người, ai làm gì được tôi? Cho cô mười giây cuối cùng để suy nghĩ, nếu vẫn không nói cho tôi biết đan dược này có phải do cô luyện chế không, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giết hết mọi người ở đây đâu!”

Trong lúc nhất thời, áp lực khổng lồ bao trùm cả dinh thự Vân Phong.

Đám người trong phòng khách đều cảm nhận được áp lực khổng lồ, không sao thở nổi.

Bé Tĩnh An cũng òa khóc, cho dù Ngải Lâm dỗ kiểu gì cũng không nín.

Phùng Tiểu Uyển vô cùng lo lắng, cô ta biết rõ nếu chuyện cô ta là luyện đan sư lộ ra thì sẽ mang lại phiền phức lớn đến mức nào, nhưng nếu không nói, liệu lão già áo xám có giết hết mọi người không?

“Hết giờ rồi, cô nghĩ kỹ chưa?”

Mười giây ngắn ngủi nhanh chóng trôi đi, lão già áo xám chợt nói.

Lão ta nói rồi bỗng nhìn về phía bé Tĩnh An.

Ngải Lâm lập tức căng thẳng ôm chặt lấy bé Tĩnh An.

“Nếu cô không nói cho tôi, tôi sẽ ra tay với thằng nhóc này trước”.

Lão già áo xám chợt nói.

Sau khi dứt lời, lão ta đã xuất hiện bên cạnh Ngải Lâm, Ngải Lâm chỉ thấy tay mình bỗng mất sức, ngay sau đó, bé Tĩnh An trong lòng cô ấy đã

xuất hiện trên tay lão già áo xám.

“Con ơi!”

Ngải Lâm lập tức hô lên đau đớn, bật khóc: “Mau trả con cho tôi!”

Nghe thấy Khương Chiến nói thế, sắc mặt Vương Côn khó coi tới cực điểm.

Vương Côn lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi, cho dù chủ gia tộc họ Khương muốn gặp cô Phùng thì cũng phải chờ chủ gia tộc của tôi gặp cô Phùng đã”.

Tuy Khương Chiến là dòng chính nhà họ Khương, nhưng Vương Côn cũng không e dè vì thân phận của đối phương.

Phùng Tiểu Uyển cũng có vẻ kinh ngạc, cô ta cứ tưởng mình sẽ bị Vương Côn đưa đi, nào ngờ lại có thêm một cao thủ đến từ giới Cổ Võ.

Thấy Vương Côn từ chối, trong mắt Khương Chiến lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ giúp ông”.

Sau khi ông ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta, gần như cùng lúc đó, Khương Chiến cũng biến mất, lao tới chỗ Vương Côn.

Vương Côn đã chuẩn bị trước, đúng lúc Khương Chiến ra tay, lão ta cũng hành động.

“Ầm ầm ầm!”

Hai người điên cuồng giao chiến, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ họ, liên tục lan ra xung quanh.

“Mọi người mau rời đi, thực lực của họ quá mạnh, chỉ uy lực còn sót lại từ trận chiến cũng đủ để đánh trọng thương mọi người đấy”.

Anh em nhà họ Tống vội bước lên, chắn trước đám người.

Họ là người luyện võ mà cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, nói gì đến người bình thường không hề có nền tảng võ thuật như Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện