Tô San nhìn thấy hắn, mặt mũi biến sắc, lạnh nhạt nói: “Anh ấy là bạn tôi!”
Tô San giới thiệu rất đơn giản.
“Ha ha, hình như San San không thích tôi”.
Tên thanh niên híp mắt nói.
Dương Thanh cảm thấy kỳ quái, anh vừa đụng mặt hắn ở bên ngoài nhà họ Hàn.
Chính là gã thanh niên ngồi trong xe Bentley, Ninh Thành Vũ.
Khi đó hắn cực kỳ hống hách, bắt anh nhường chỗ đỗ xe cho nhưng bị anh ngó lơ.
Thái độ của Tô San rất không chào đón hắn.
“Quan Tuyết Tùng, thấy cậu Vũ tới cũng không biết chào hỏi sao?”
Một người đàn ông mặc vest màu xanh đen đứng sau Ninh Thành Vũ châm chọc nhìn Quan Tuyết Tùng.
Nhìn mãi Quan Tuyết Tùng mới nhận ra anh ta là người nhà họ Phùng của thành phố Kim Hà, tên là Phùng Nghĩa Cần.
Địa vị của nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà tương đương với nhà họ Quan ở Giang Hải, là một trong những gia tộc hàng đầu.
Nghe nói lúc trước nhà họ Phùng chỉ là một thế lực hạng hai, nhờ có nhà họ Ninh ở tỉnh lỵ trợ giúp mới vươn lên trở thành gia tộc hàng đầu.
Ninh Thành Vũ là cậu chủ nhà họ Ninh, Phùng Nghĩa Cần đi theo hắn cũng dễ hiểu.
Nhưng Quan Tuyết Tùng được đặc cách truyền lại vị trí chủ gia tộc chứng minh anh ta rất ưu tú, sao có thể không nhìn ra sự thù địch của Ninh Thành Vũ đối với Dương Thanh?
Anh ta nhìn Phùng Nghĩa Cần, nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
Há!
Câu nói này khiến mọi người đều kinh hãi.
Ở đây đều là con cháu các gia tộc nổi danh từ các thành phố lớn, ai cũng biết tới.
Phùng Nghĩa Cần là người nổi bật nhất thế hệ trẻ của nhà họ Phùng, sao Quan Tuyết Tùng có thể không biết?
Nhưng anh ta lại hỏi Phùng Nghĩa Cần là ai trước mặt tất cả mọi người, chẳng khác gì đang sỉ nhục đối phương.
Quan trọng nhất là Phùng Nghĩa Cần đi theo Ninh Thành Vũ đến, rõ ràng Quan Tuyết Tùng chẳng coi Ninh Thành Vũ ra gì.
“Chết tiệt, anh không biết tôi là ai sao?”
Phùng Nghĩa Cần sững sờ, lập tức thẹn quá hóa giận: “Tôi là Phùng Nghĩa Cần của nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà!”
“Nhà họ Phùng thì sao?”
Quan Tuyết Tùng khinh thường nói: “Hiện giờ tôi là chủ nhà họ Quan, anh chỉ là một đứa con cháu nhà họ Phùng, có tư cách gì nói chuyện với tôi?”
Tất cả đều sợ ngây người.
Nếu vừa rồi Quan Tuyết Tùng thực sự không biết Phùng Nghĩa Cần là ai thì còn hiểu được, bây giờ đã biết mà vẫn nói như vậy.
Không chỉ sỉ nhục Phùng Nghĩa Cần mà còn cả Ninh Thành Vũ.
“Cậu ta điên rồi à? Đến cả cậu chủ nhà họ Ninh cũng dám coi thường?”
“Xem ra đúng là nhà họ Quan không còn người khác mới phải đưa một thằng ngốc lên làm chủ gia tộc”.
“Đúng vậy, tưởng mình là chủ nhà họ Quan thì có thể sỉ nhục cả cậu chủ của gia tộc hàng đầu tỉnh lỵ sao?”
“Đánh chó phải ngó mặt chủ.
Quan Tuyết Tùng làm như vậy đúng là không coi ai ra gì!”
Những người khác đều nhỏ giọng bàn tán, rõ ràng đều rất kinh ngạc.
“Con mẹ nó! Quan Tuyết Tùng anh thực sự tưởng mình là ông lớn nào đó à?”
Phùng Nghĩa Cần giận dữ hét: “Anh có thể không coi tôi ra gì, nhưng anh phải nể mặt cậu Vũ!”
Quan Tuyết Tùng lạnh lùng nhìn anh ta rồi nhìn sang Ninh Thành Vũ, thoáng chốc đổi sang bộ mặt tươi cười: “Thì ra là cậu Vũ! Thật vinh hạnh! Vừa rồi chưa nhận ra, chắc cậu Vũ sẽ không so đo với tôi chỉ vì một việc nhỏ như vậy đâu nhỉ?”
Nét diễn giả trân, ai cũng nhìn ra anh ta đang ứng phó qua loa.
Sắc mặt Ninh Thành Vũ tối sầm, híp mắt nói: “Không hổ là chủ gia tộc trẻ nhất tỉnh Giang Bình, rất quyết đoán.
E là trong thế hệ trẻ tuổi toàn tỉnh Giang Bình chẳng có ai khiến anh thấy vừa mắt!”
Quan Tuyết Tùng chỉ cười không đáp, lặng lẽ lùi lại đứng sau lưng Dương Thanh.
Hành động nhỏ này khiến Ninh Thành Vũ chấn động.
Quan Tuyết Tùng không thèm xem hắn ra gì lại cam tâm