Có lẽ vì hội giao lưu nên hôm nay Thiên Phủ Thành rất náo nhiệt.
Khi Dương Thanh đến hôm qua, nơi này vẫn rất vắng vẻ, chỉ được lác đác mấy vị khách.
Dù sao Thiên Phủ Thành cũng kinh doanh đồ cổ cao cấp là chính, món nào cũng từ một triệu trở lên, nếu người bình thường đến đây thì chỉ có thể xem cho đã nghiền.
Đường Khôn là phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà, lương rất cao, nhưng nếu chỉ dựa vào tiền lương của anh ta thì không đủ để mua đồ ở nơi này.
Xem ra sau khi hội giao lưu kết thúc, cần phải điều tra kỹ càng xem rốt cuộc anh ta có làm trái quy định không.
“Y Y, giờ nhìn đông thế thôi, chứ nếu không có hội giao lưu thì nơi này vắng lắm”.
“Ở đây không bán đồ dưới một triệu đâu”.
“Nếu tớ không tìm được một người bạn trai giỏi giang, có lẽ cả đời này tớ cũng chẳng có cơ hội mua đồ ở đây mất”.
Từ Giai nói với vẻ hưng phấn.
Từ khi gặp Tần Y, cô ta cứ nói được ba câu thì lại phải khoe ít nhất một câu.
Ban đầu Tần Y cũng muốn giải thích, nhưng Từ Giai vốn không cho cô ta cơ hội đó.
Nếu Từ Giai biết tôn trọng Tần Y, để Tần Y nói hết thì đã không trở thành trò cười như bây giờ.
“Anh…”
Đúng lúc này, một cô gái trẻ mặc đồng phục, đeo thẻ tên quản lý bước tới, nhìn Dương Thanh với vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Cô ấy định gọi “Anh Thanh” nhưng lại bị ánh mắt ra hiệu của Dương Thanh cắt ngang.
Lúc này cô ấy mới phản ứng lại, Dương Thanh không muốn để lộ thân phận của mình.
Cô gái này không phải ai xa lạ mà chính là Vương Diễm - người được Trần Anh Hào đưa lên làm giám đốc Thiên Phủ Thành nhờ một câu nói của Dương Thanh.
“Xin chào, mấy vị cần gì ạ?”
Vương Diễm phản ứng rất nhanh, hỏi đám người Dương Thanh với nụ cười chân thành.
“Lần trước chồng tôi mua một chiếc vòng phỉ thúy hơn triệu ở chỗ cô, nhưng nó bị vỡ rồi nên chồng tôi định mua cho tôi cái mới”.
Từ Giai đắc ý nói.
Vương Diễm mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở: “Cô gì ơi, Thiên Phủ Thành chúng tôi có bậc thầy sửa đồ cổ đấy ạ.
Khi nào cô rảnh thì có thể mang chiếc vòng bị vỡ tới đây để sửa mà”.
“Chỉ là một chiếc vòng phỉ thúy hơn triệu, vỡ rồi thì thôi, không cần sửa nữa”.
Từ Giai trừng mắt nhìn Vương Diễm rồi lập tức ôm tay Đường Khôn, ỏn ẻn nói: “Chồng ơi, dù sao anh cũng không thiếu tiền, cho dù mua vòng tay tốt hơn cho em thì anh cũng không nhíu mày, đúng không?”
Sắc mặt Đường Khôn hơi khó coi nhưng vẫn mạnh miệng: “Giai Giai nói đúng đấy, vỡ thì thôi, đã mua thì phải mua cái tốt nhất!”
“Chụt!”
Từ Giai vui mừng hôn chụt lên mặt Đường Khôn, không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
“Em biết chồng thương em nhất mà, yêu anh quá!”
Nếu đây không phải nơi công cộng, chắc Từ Giai đã hiến thân luôn rồi.
“Anh định mua vòng ở mức giá bao nhiêu ạ?”, Vương Diễm cười khẽ.
“Năm triệu! Không, mười triệu! Trong khoảng mười triệu là được!”, Từ Giai vội nói.
“Tôi…”
Đường Khôn bỗng muốn chửi thề.
“Chồng à, tài sản của nhà anh lên đến mấy tỷ, chắc mười triệu này chẳng nhằm nhò gì với anh đúng không?”
Từ Giai vội ôm tay Đường Khôn rồi lay lay tay anh ta, trông rất quyến rũ.
“Cứ xem đã rồi tính sau!”
Đường Khôn cắn răng, cũng không đồng ý ngay.
Họ theo Vương Diễm đến tủ kính trưng bày đầy vòng tay phỉ thúy rồi mới ngừng bước.
“Những chiếc vòng này đều nằm trong khoảng giá mười triệu, mấy vị cứ xem thử xem sao, nếu thích cái nào thì tôi có thể chiết khấu 10% cho mọi người”.
Vương Diễm cười nói, chiết khấu 10% cũng vì nể mặt Dương Thanh.
Hôm qua, sau khi Dương Thanh rời đi, Trần Anh Hào đã thông báo, nếu Dương Thanh đến mua sắm thì cứ tặng luôn nếu chưa đến tiền tỷ.
Chắc chắn người mà Dương Thanh dẫn tới đây cũng là bạn của anh, 10% đã là mức chiết khấu dành cho hội viên Chí Tôn của Thiên Phủ Thành rồi.
“Thiên Phủ Thành có cả chiết khấu à?”
Từ