Lúc nhìn thấy Tần Thanh Tâm, Diệp Mạn cũng vô cùng kích động.
“Xin hỏi cháu có phải là chủ tịch tập đoàn Tam Hòa, Tần Thanh Tâm không?”
Diệp Mạn cố giả bộ bình tĩnh, nở nụ cười thân thiện.
Mặc dù bà ta giả vờ rất tốt nhưng Tần Thanh Tâm vẫn nhìn ra sự kích động trong mắt bà ta.
Cô hơi nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
“Chào cháu, cô là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, cô tên Diệp Mạn!”
Diệp Mạn cười nói, giơ tay về phía Tần Thanh Tâm.
Tập đoàn Mamba Đỏ rất nổi tiếng ở Yến Đô, không hề thua kém tập đoàn Nhạn Thanh.
Tần Thanh Tâm là chủ tịch tập đoàn Tam Hòa, đương nhiên biết rõ.
Nhưng cô nghi ngờ tại sao người có thân phận cao quý như vậy lại chủ động tới tìm mình?
“Chào chủ tịch Diệp!”
Tần Thanh Tâm lễ phép bắt tay bà ta.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với Tần Thanh Tâm gần như vậy sau hơn hai mươi năm qua, Diệp Mạn cực kỳ phấn khích.
Bà ta nắm chặt tay cô không chịu buông.
Ánh mắt nóng bỏng của bà ta nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, càng nhìn càng yêu thích.
Đây chính là con gái của bà ta, xinh đẹp không ai sánh bằng.
Trên đời này làm gì có người đàn ông nào từ chối nổi sắc đẹp chim sa cá lặng này?
Bản thân Diệp Mạn không hề hay biết, gặp lại con gái sau hơn hai mươi năm xa cách, suy nghĩ đầu tiên của bà ta không phải nghĩ cách đền bù thiệt thòi cho con gái mà là nghĩ cách lợi dụng cô.
“Chủ tịch Diệp!”
Tần Thanh Tâm khẽ cau mày, dứt khoát rụt tay lại.
“Xin lỗi cháu! Gặp được cháu khiến cô hơi kích động!”
Diệp Mạn cũng không xấu hổ, cười nói.
“Chủ tịch Diệp tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Thanh Tâm không quen ở gần người lạ, lạnh lùng hỏi.
“Cô định thành lập chi nhánh của Mamba Đỏ ở Giang Hải, muốn mời cháu đến làm tổng giám đốc”.
Diệp Mạn nói rõ ý đồ: “Cô đã biết rõ tình hình của tập đoàn Tam Hòa rồi”.
“Tam Hòa là tập đoàn đứng đầu Giang Hải, có địa vị rất lớn tại Giang Hải nhưng so với các tập đoàn ở Yến Đô thì chỉ là rác rưởi!”
“Tập đoàn rác rưởi như vậy sao có thể xứng với năng lực của cháu được?”
“Cô định đầu tư năm trăm triệu để thành lập chi nhánh, cũng định chia cho cháu 10% cổ phần của chi nhánh này!”
“Cô đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, chỉ cần cháu đồng ý là có thể ký kết”.
Diệp Mạn ra lệnh cho Lương Liên: “Mau lấy hợp đồng ra!”
Bà ta tự biên tự diễn hết thảy, không hề nhận ra sắc mặt Tần Thanh Tâm đã tối sầm lại.
Dùng năm trăm triệu thành lập chi nhánh, 10% cổ phần chính là năm mươi triệu.
Ai cũng nhìn ra được thành ý của Diệp Mạn.
Thế nhưng Tần Thanh Tâm lại khác.
Tập đoàn Tam Hòa do một tay cô tạo nên, có ý nghĩa rất quan trọng với cô.
Chỉ cần cô muốn, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh cũng chẳng có gì khó.
Vậy mà Diệp Mạn lại chẳng xem ra gì, nói tập đoàn Tam Hòa là rác rưởi.
Tần Thanh Tâm là người lập nên Tam Hòa sao có thể nhẫn nhịn được?
“Chủ tịch Diệp