Câu hỏi của Diệp Mạn khiến Tần Thanh Tâm cảm thấy nực cười.
"Bà là ai? Bà với tôi có quan hệ gì sao?"
Tần Thanh Tâm châm chọc nói: "Nếu bà muốn lợi dụng tập đoàn Mamba Đỏ để chèn ép tôi thì cứ thử đi!"
Lời nói của Tần Thanh Tâm cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không hề e sợ sự đe dọa của Diệp Mạn.
Cô thấy Diệp Mạn đang muốn lợi dụng thân phận và chỗ dựa sau lưng để chèn ép mình.
Nếu là trước đây, có lẽ Tần Thanh Tâm sẽ lo lắng tập đoàn Tam Hòa bị ảnh hưởng, nhưng giờ đây cô không còn sợ nữa.
Chồng của cô chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, muốn chèn ép cũng phải là tập đoàn Nhạn Thanh chèn ép tập đoàn Mamba Đỏ mới đúng.
Diệp Mạn cũng rất tức giận, mặc dù Tần Thanh Tâm là con ruột bà ta nhưng hai người đã chia cách từ khi Tần Thanh Tâm vừa sinh ra.
Hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra tình cảm sâu đậm?
Nhưng tình cảm ruột thịt vẫn khiến bà ta cực kỳ kích động khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm.
Vậy mà Tần Thanh Tâm không hề nể mặt bà ta, quả thực rất đáng giận.
"Tôi là..."
Diệp Mạn đang định nói mình là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm thì một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời bà ta: "Tôi không cần biết bà là ai, nhưng nếu bà dám ức hiếp vợ tôi thì chớ trách tôi không nể mặt!"
"Là cậu à?"
Trông thấy Dương Thanh, Diệp Mạn kinh ngạc thốt lên.
Lương Liên đứng cạnh bà ta lại như gặp phải kẻ địch mạnh, vội vàng chắn trước người Diệp Mạn theo bản năng, dường như sợ Dương Thanh sẽ bất ngờ tấn công bà ta.
Lương Liên có thể cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ trên người Dương Thanh.
Trong lần đầu gặp mặt, một nắm đấm của Dương Thanh đã khiến ông ta lùi đến mấy bước liền.
Một gã thanh niên như vậy tuyệt đối không phải người thường.
"Chồng!"
Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh đến liền nở nụ cười rạng rỡ.
truyện teen hay
Dương Thanh nheo mắt nhìn Diệp Mạn, bước tới bên cạnh Tần Thanh Tâm, cố tình nói: "Sau này đừng tùy tiện lãng phí thời gian với loại người này nữa".
Tần Thanh Tâm cười ngọt ngào: "Em biết rồi!"
Trước mặt Dương Thanh, cô luôn là một người vợ ngoan hiền.
Diệp Mạn thấy vậy nổi trận lôi đình.
"Ranh con, cậu dám đe dọa tôi sao?"
Diệp Mạn trừng mắt hung tợn chỉ vào Dương Thanh, giận dữ quát.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn bà ta: "Nếu bà nghĩ đó là đe dọa thì cứ cho là vậy đi!"
"Tôi chưa bao giờ nương tay với bất cứ ai dám quấy rầy vợ chồng chúng tôi".
"Tôi nghĩ hẳn là bà phải biết rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm".
"Lỡ chọc giận tôi, các người đừng hòng rời khỏi Giang Hải!"
Dương Thanh nheo mắt đe dọa, khiến Diệp Mạn cả kinh tái nhợt mặt mày.
Dứt lời, Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm quay lưng rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng hai vợ chồng họ đã biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Mạn mới nghiến răng nói: "Thằng nhãi, tao sẽ giết mày!"
Lần này tới Giang Bình, bà ta vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lợi, nào ngờ lại chẳng có việc nào ra hồn.
Bà ta vốn là con cháu dòng chính nhà họ Diệp ở Yến Đô, thân phận vô cùng cao quý.
Nhưng khi tới Giang Bình, không một ai cho bà ta chút thể diện nào.
Hàn Khiếu Thiên đã vậy, Dương Thanh cũng vậy, ngay cả con gái ruột của bà ta cũng học theo bọn họ.
"Thưa bà, thực lực của Dương Thanh rất mạnh, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta!"
Lương Liên tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Câm mồm!"
Diệp Mạn vốn đang bực bội trong lòng, Lương Liên nói thế chẳng khác nào tự hạ thấp khí thế của mình, cổ vũ đối phương.
"Đồ vô dụng! Một thằng trẻ ranh hơn hai mươi tuổi đầu cũng đánh không lại!"
Diệp Mạn châm chọc lườm Lương Liên một cái, nói tiếp: "Không cần vội, mày cứ nhảy nhót vài ngày đi.
Ngày Tần Thanh Tâm lọt vào mắt xanh của người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ là ngày chết của mày!"
Bà ta định nghĩ cách móc nối quan hệ với người đứng đầu tỉnh Giang Bình trước đã, sau đó tìm cơ hội để người đó gặp mặt Tần Thanh Tâm.
Bà ta dám chắc đến 90%, người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ thích Tần Thanh Tâm.
Khi đó, Dương Thanh và người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ trở thành kẻ địch.
Với thực lực của mình, người đứng đầu tỉnh Giang Bình nhất định sẽ giết được Dương Thanh.
Chỉ tiếc, bà ta sẽ không bao giờ thấy được ngày đó!
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đang trên đường tới nhà trẻ Lam Thiên.
Tần Thanh Tâm ngồi trên ghế phụ, mở cửa kính xuống, gió thu lùa vào thổi bay mái tóc dài của cô.
Cô đóng cửa sổ lại, vén tóc mai ra sau tai rồi bất chợt quay sang nhìn Dương Thanh đang lái xe, hỏi: "Anh có quen người phụ nữ đó không?"
Dương Thanh gật đầu: "Hôm qua anh mới gặp bà ta lần đầu, là người nhà họ Diệp ở Yến Đô, một người đàn bà ngu xuẩn!"
"Một người đàn bà ngu xuẩn?", Tần Thanh Tâm lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô không biết vì sao Dương Thanh lại đánh giá người phụ nữ kia như vậy, song ngẫm lại cũng thấy bà ta đúng là ngu xuẩn thật.
Dương Thanh cười hỏi: "Em không thấy