Dương Thanh xuất hiện thu hút mọi ánh nhìn.
Nhất là khi nghe thấy Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải gọi anh là cậu Thanh, mọi người càng thêm kinh hãi.
Mặc dù họ từng nghe nói người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới hơn hai mươi tuổi nhưng khi tận mắt nhìn thấy Dương Thanh còn trẻ như vậy vẫn rất kinh ngạc.
Tuy Chu Quảng Chí hoảng hốt nhưng cao thủ lão ta dẫn tới đã bị Trương Hằng tiêu diệt một cách dễ dàng.
Lão ta không muốn tin Dương Thanh trẻ tuổi như vậy có thể đánh bại Trương Hằng.
“Tôi tưởng người đứng đầu tỉnh Giang Bình là nhân vật cao siêu nào, hóa ra chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa”.
Chu Quảng Chí khiêu khích nói: “Đến cả đại sư Hồng còn không phải đối thủ của Trương Hằng, cậu ta có thể làm được gì?”
“Chu Quảng Chí, nếu ông đã nghĩ cậu Thanh không đấu được thì thôi nhé? Chúng ta cùng đầu hàng Hiệp hội Võ thuật nhỉ? Thế thì tốt quá, hội võ ba ngày sau cũng chẳng cần phải tổ chức nữa”.
Hàn Khiếu Thiên châm chọc.
Chu Quảng Chí hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Mặc dù lão ta không muốn tin Dương Thanh có thể đối phó Trương Hằng nhưng lão ta cũng không thể dễ dàng cúi đầu trước Hiệp hội Võ thuật.
Nhiều người biết được Dương Thanh chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình đều tỏ vẻ thất vọng tràn trề.
Ngược lại, Trương Hằng thấy Dương Thanh như gặp phải kẻ địch khó nhằn, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Trong Hiệp hội Võ thuật, ông ta cũng được coi là cao thủ hàng đầu, cảm giác cực kỳ nhạy bén.
Thế nhưng ông ta không hề cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Thanh.
Ông ta chợt có ảo giác, Dương Thanh bất chợt bước ra từ không trung.
Người có thể khống chế khí thế trên người như vậy, chắc chắn không tầm thường.
“Mày là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Dương Thanh sao?”
Trương Hằng chăm chú nhìn Dương Thanh, trầm giọng hỏi.
Hôm nay ông ta đến đây không chỉ để dụ dỗ các gia tộc lớn ở tỉnh Nam Dương gia nhập Hiệp hội Võ thuật mà còn để thăm dò thực lực Dương Thanh.
Ngưu Căn Huy là cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn rất thông minh.
Ngưu Căn Huy muốn giết Dương Thanh để trả thù cho em trai, nhưng nghe Ngụy Minh Nguyệt kể lại, ông ta đoán Dương Thanh đã lấy mạng Ngưu Căn Sinh chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Một người có thể giết chết em trai ông ta trong vòng vài phút chắc chắn có thực lực rất khủng khiếp.
Vậy nên ông ta phái học trò mạnh nhất của mình tới thăm dò Dương Thanh.
Hội võ ba ngày sau vô cùng quan trọng.
Ông ta chỉ có thể thắng, không được phép thua!
Nếu thắng, Hiệp hội Võ thuật có thể chiếm được quyền kiểm soát hai tỉnh lớn liên tiếp.
Điều này cũng liên quan tới quyền lực và lợi ích của ông ta trong Hiệp hội Võ thuật.
“Ông là ai?”
Dương Thanh không trả lời, hỏi ngược lại.
“Tao là người sẽ giết mày!”
Dứt lời, bóng dáng Trương Hằng lập tức biến mất.
Ông ta gào thét chạy vọt tới chỗ anh.
Ông ta tới đây là để thăm dò thực lực của Dương Thanh, vậy nên cứ đánh thôi, còn chần chờ gì nữa?
Thoáng chốc Trương Hằng đã xuất hiện trước mặt anh.
“Cậu Thanh cẩn thận!”
Hàn Khiếu Thiên hoảng hốt đứng phắt lên, lớn tiếng nhắc nhở.
Chu Quảng Chí cũng căng thẳng, dù lão ta không muốn thừa nhận đại sư Hồng thua Dương Thanh nhưng so ra, vậy còn hơn là Nam Dương bị Hiệp hội Võ thuật nuốt trọn.
Nếu Dương Thanh chiến thắng, lão ta vẫn còn cơ hội tìm kiếm cao thủ lợi hại hơn nữa.
Nhưng nếu Dương Thanh bại trận, chỉ e các gia tộc đang có mặt đều sẽ lập tức nghiêng về phe Hiệp hội Võ thuật.
Hội võ ba ngày sau, nhà họ Chu chỉ có thể đơn độc chiến đấu, trở thành trò cười của Nam Dương.
Vậy nên lão ta hi vọng Dương Thanh sẽ thắng!
“Chết đi!”
Trương Hằng lập tức dồn toàn bộ sức lực tung nắm đấm.
Ngay từ đầu đã ra đòn mạnh nhất!
“Vãi! Thằng này đần à? Mau tránh đi chứ!”
“Không phải cậu ta sợ hết hồn quên cả tránh né rồi đấy chứ?”
“Mẹ nó! Loại người này cũng có thể trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Giang Bình không còn cao thủ nào khác sao?”
Trông thấy Dương Thanh vẫn thẳng tiến về phía trước, đám chủ các gia tộc lớn ở Nam Dương đều tức giận mắng mỏ.
Nếu không vì bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn trở thành quân cờ trong tay Hiệp hội Võ thuật.
Thấy nắm đấm của mình sắp va vào mặt Dương Thanh, Trương Hằng hơi thất vọng.
Ông ta tưởng kẻ địch được sư phụ coi trọng mạnh thế nào, hóa ra chỉ là một thằng đầu đất.
Ông ta sắp đánh tới rồi, Dương Thanh vẫn không biết tránh ra.
Đến cả Ngưu Căn Huy cũng không dám khinh thường một cú đấm toàn lực của Trương Hằng đâu.
“Đi chết đi!”
Trương Hằng tỏa ra sát khí, nắm đấm cứng như sắt thép vung ra.
Vẻ mặt ông ta cực kỳ dữ tợn, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh bị kết liễu.
Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng đờ, đồng thời cảm thấy nguy hiểm kinh hoàng đang ập tới.
Ông ta cứ nghĩ Dương Thanh không thể tránh nổi với khoảng cách gần như vậy, kết quả nắm đấm của ông ta rơi vào khoảng không.
Ông ta không biết làm thế nào mà Dương Thanh lại biến mất ngay trước mặt mình.
“Sao… sao lại như vậy?”
Ông ta lẩm bẩm nói.
Chợt một