Nghe thấy Vương Dũng hỏi, Dương Thanh mỉm cười, cũng không định giấu giếm.
Mục đích anh tới đây là để đấu võ.
Muốn nắm quyền Giang Bình và Nam Dương, anh nhất định phải ra tay.
Cho dù bây giờ không thừa nhận, lát nữa lên thi đấu cũng vẫn bị phát hiện.
“Vương Dũng, anh đang nói giỡn gì vậy?”
Ngay khi Dương Thanh đang định thừa nhận, La Viên Viên đột nhiên lên tiếng châm chọc.
“Phải đó, anh đừng sỉ nhục thần tượng của tôi.
Người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai? Anh ấy chính là người có địa vị cao nhất ở Giang Bình, sao có thể là bạn của loại người như anh?”
Từ Lệ khinh thường Vương Dũng trắng trợn, cười khẩy nói.
Đồng thời trong mắt cô ta còn ẩn chứa sự tức giận, dường như Vương Dũng so sánh người đứng đầu tỉnh Giang Bình với Dương Thanh chính là sỉ nhục người đứng đầu Giang Bình.
Sắc mặt Vương Dũng trở nên ảm đạm.
Anh ta biết rõ hoàn cảnh nhà Dương Thanh, gia đình đơn thân, mẹ thì bệnh tật đầy người.
Hồi còn học cấp ba, Dương Thanh thường xuyên không tới căn tin trường ăn cơm.
Sau này Vương Dũng mới tình cờ phát hiện trưa nào anh cũng chỉ ăn một cái bánh bao.
Cũng chính vì vậy, anh ta mới thấy Dương Thanh đáng thương, vờ như không biết gì hết, còn cố tình tiếp cận, giúp đỡ Dương Thanh.
Mới chỉ bảy, tám năm ngắn ngủi trôi qua, cho dù cậu bé lúc trước chỉ ăn bánh bao qua ngày có thể đi vào hội võ cũng đâu thể trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Bình?
Nghĩ vậy, Vương Dũng cười chua xót: “Vừa rồi suýt nữa tôi tưởng cậu là người đứng đầu tỉnh Giang Bình”.
Dương Thanh cười trừ không chịu giải thích, chỉ ngồi cạnh anh ta.
Hôm nay chỗ ngồi trong sân vận động tỉnh Giang Bình được chia làm ba cấp, mấy hàng đầu tiên là cấp Super Vip, mấy hàng giữa là cấp Vip, còn các hàng ghế cuối là cấp thường.
Ở đây không chia cụ thể số ghế, đám người Vương Dũng có vé Vip nên có thể tùy ý ngồi bất kỳ chỗ nào trong mấy hàng ghế giữa.
Chính giữa sân vận động được dựng lên một sàn đấu cỡ nhỏ.
Bốn phía sàn đấu được chia thành ba khu vực.
Tương đương với ba thế lực Nam Dương, Giang Bình và Hiệp hội Võ thuật.
Dương Thanh là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, vị trí của anh sẽ ở gần sàn đấu nhất, chính giữa khu vực của Giang Bình.
Vậy mà giờ đây anh lại ngồi cùng Vương Dũng ở khu ghế Vip.
Nếu không có màn hình cỡ lớn giữa hội trường, ngồi ở đây hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
“Dương Thanh, xem ra mấy năm nay cậu sống tốt phết, có thể vào được hội võ này”.
Vương Dũng sợ Dương Thanh và đám người La Viên Viên xảy ra xích mích, cố ý nói lảng sang chuyện khác.
Dương Thanh cười đáp: