“Xứng hay không không đến lượt ông đánh giá!”
“Theo lời ông nói, chẳng lẽ người của đạo quán Long Hổ bị giết, chúng tôi phải trơ mắt đứng nhìn sao?”
Chưởng môn Long bình thản nói lời chế giễu.
“Hừ!”
Ngưu Căn Huy nhướng mày, bá đạo đáp: “Long Thiên Hành, ông đến vì lợi ích thì chính là vì lợi ích, đừng lấy chính nghĩa làm cái cớ”.
“Ông đã không cần thể diện, chúng ta chẳng còn gì để nói nữa”.
“Nếu ông muốn nhúng tay vào, đừng trách tôi ác độc!”
Ngưu Căn Huy cũng biết chưởng môn Long, dù không muốn đối đầu với ông ta nhưng cũng không hề e ngại.
Tổ chức hội võ là để chiếm quyền kiểm soát hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Lúc bày ra kế hoạch, đương nhiên ông ta cũng đã nghĩ tới chưởng môn Long sẽ ra mặt!
“Chưởng môn Long giết ông ta đi!”
Chu Quảng Chí điên cuồng đứng phắt dậy, chắp tay nói với người đang đứng trên sàn đấu: “Sau này nhà họ Chu nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
“Nhà họ Hồ nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
“Nhà họ Mã nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
“Nhà họ Trịnh nguyện nghe theo chưởng môn Long!”
...
Các gia tộc lớn của Nam Dương cũng kéo nhau đứng dậy bày tỏ thành ý.
Từng tiếng hô lớn vang lên như thủy triều cuồn cuộn càn quét cả hội trường.
Không ai ngờ được nhà họ Chu lại chủ động nhường lại vị trí đứng đầu tỉnh Nam Dương của mình.
“Ha ha!”
Ngưu Căn Huy cười mỉa mai: “Một tên đạo sĩ cũng đòi trở thành người đứng đầu hai tỉnh, đúng là chuyện lạ có một không hai”.
“Nhưng tôi rất tò mò, sao ông dám chắc có thể đánh bại được tôi?”
Dứt lời, Ngưu Căn Huy tỏa ra khí thế hùng mạnh.
Một trận gió lớn quét ngang hội trường, vô số người hoảng sợ kêu lên.
Chưởng môn Long vẫn bình thản như cũ: “Tôi vốn định một lòng tu đạo, xa rời thế tục.
Hiệp hội Võ thuật ngang ngược giết sư đệ của tôi, quấy nhiễu bình yên của người dân nên tôi mới phải rời núi.
Đây cũng là nguyện vọng của mọi người!”
“Nguyện vọng của mọi người sao?”
Ngưu Căn Huy cười lớn: “Một tên đạo sĩ rởm có thể nói dã tâm thành quên mình vì nghĩa, đúng là không biết nhục!”
“Ông nói ông rời núi là nguyện vọng của mọi người, thế tôi giết ông sẽ trở thành nỗi bất hạnh của mọi người à?”
Ngưu Căn Huy lao thẳng vào người chưởng môn Long: “Ăn trước một đấm của tôi đi!”
Cùng lúc đó, chưởng môn Long cũng bắt đầu ra tay.
“Uỳnh!”
Tảng đá xanh dưới chân chưởng môn Long lập tức vỡ tan tành.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Mọi người chỉ thấy chưởng môn Long và Ngưu Căn