Ông ta cứ tưởng Dương Thanh sẽ rất tức giận khi bị đe dọa.
Nào ngờ anh vẫn rất bình thản, thậm chí còn nở nụ cười.
"Mày cười cái gì?"
Ngưu Căn Huy xấu hổ đến nỗi phát cáu, rống lên giận dữ.
"Tôi cười ông ngu xuẩn!", Dương Thanh đáp.
"Khốn kiếp! Mày mới là thằng ngu xuẩn!"
Ngưu Căn Huy cả giận nói: "Tao nói thẳng cho mày biết, vợ con mày hẳn là đã bị người của tao bắt rồi.
Nếu mày không chịu nhận thua, tao sẽ cho vợ con mày chết không có chỗ chôn ngay tức khắc!"
Nụ cười trên môi Dương Thanh nhạt dần, khí lạnh tỏa ra từ trên người anh khiến nhiều người không khỏi rùng mình.
Ngưu Căn Huy đứng gần Dương Thanh nhất, cũng cảm nhận rõ nhất luồng áp lực mạnh mẽ này.
Ông ta bỗng có cảm giác như rơi vào hầm băng, cơn ớn lạnh ngấm vào tận xương tủy.
Không chỉ vậy, ông ta còn có ảo giác như đang phải đối mặt với một con quái vật khổng lồ.
Trước đây chỉ có một người từng khiến Ngưu Căn Huy cảm thấy như vậy, chính là người xếp đầu của Hiệp hội Võ thuật, đồng thời cũng là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật.
Ông ta khó lòng tưởng tượng nổi, một gã thanh niên chưa tới ba mươi tuổi lại có được khí thế mạnh mẽ cỡ này.
"Tôi cười ông ngu xuẩn là bởi, nếu ông không động đến giới hạn cuối cùng của tôi, có lẽ ông vẫn còn đường sống.
Nhưng hiện giờ, ông buộc phải chết!"
Dương Thanh bỗng cất lời, giọng anh khàn khàn khiến Ngưu Căn Huy dựng cả tóc gáy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai.
Mọi người còn đang chìm trong kinh ngạc, Dương Thanh đã ấn nghe máy.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh Thanh, chị dâu và Tiêu Tiêu vẫn an toàn, người của Hiệp hội Võ thuật bị khống chế cả rồi!"
"Tốt lắm!"
Dương Thanh bình thản đáp lại.
Thực ra, ngay hôm nhận được thiệp mời, Dương Thanh đã gọi Mã Siêu và Tiền Bưu về.
Anh làm thế để phòng ngừa loại chuyện này.
Thật không ngờ vẫn có kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết.
"Ranh con, mày nhận được tin vợ con mày bị bắt rồi chứ?"
Ngưu Căn Huy đắc ý nói: "Mày bảo tao ngu xuẩn, giờ thì biết ai mới là kẻ ngu rồi nhỉ?"
"Chẳng lẽ mày thực sự cho rằng, tao tổ chức hội võ mà không điều tra gì về chúng mày sao?"
"Tao biết mày rất yêu thương vợ con mình, đây là điểm yếu lớn nhất của mày.
Nếu mày không chịu nhận thua thì vợ con mày chỉ còn đường chết!"
"Ranh con, nhận thua đi!"
Ngưu Căn Huy bỗng phá lên cười lớn.
Khán giả xung quanh không nghe thấy Ngưu Căn Huy và Dương Thanh nói gì với nhau, chỉ kinh ngạc vì thấy Ngưu Căn Huy đột nhiên cười lớn.
Dương Thanh thầm cảm thấy may mắn.
Lần này anh đã chuẩn bị trước, nếu không chuẩn bị thì sẽ ra sao?
Chắc là Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đã bị Hiệp hội Võ thuật bắt làm con tin ép anh nhận thua rồi nhỉ?
"Trọng tài tuyên bố kết quả được rồi đấy! Cậu ta nhận thua rồi!"
Ngưu Căn Huy nói với trọng tài đứng cạnh đó.
Ông ta đã sớm điều tra rõ ràng về Dương Thanh, biết anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì vợ con.
Nhờ vậy ông ta mới nghĩ ra kế dùng Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu để uy hiếp Dương Thanh.
Nhưng kết quả đã được định là ông ta phải thất vọng rồi!
Trọng tài ngơ ngác nhìn, cuộc so đấu đã kết thúc đâu, làm sao có thể tuyên bố kết quả được?
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tuyên bố tôi thắng rồi đi, nhanh lên!"
Ngưu Căn Huy thấy trọng tài chẳng nói chẳng rằng bèn giận dữ quát to.
"Ai nói tôi muốn nhận thua?"
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
"Hả?"
Ngưu Căn Huy kinh ngạc hỏi: "Mày không chịu nhận thua sao? Mày không quan tâm đến sự sống còn của vợ con mày à?"
"Ông có thể chết được rồi!"
Dương Thanh không trả lời, chỉ phun ra một câu rồi cất bước đi về phía Ngưu Căn Huy.
Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu là giới hạn cuối cùng của anh, kẻ nào dám đụng tới đều phải chết!
"Ranh con, mày nghĩ kĩ chưa?"
Ngưu Căn Huy thấp thỏm hỏi lại.
Từ đầu trận đấu đến giờ, ông ta chỉ vung được một quyền, nhưng đã bị Dương Thanh chặn được.
Tuy chỉ mới đánh một đòn nhưng ông ta đã cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh.
Nếu đấu tiếp, ông ta tuyệt đối không có cơ hội thắng thế nên ông ta mới quyết định lấy vợ con của Dương Thanh ra uy hiếp anh.
Nhưng giờ đây, Dương Thanh lại nói muốn giết ông ta.
"Ranh con, mày muốn chết à?"
Thấy Dương Thanh tới gần, Ngưu Căn Huy không chịu nổi nữa, nổi giận lao vọt về phía Dương Thanh.
"Cậu Thanh, cẩn thận đấy!"
Ai đó kêu lên kinh hãi.
Giây tiếp theo, Ngưu Căn Huy đã vung nắm đấm tới trước mặt Dương Thanh.
Đất trời như quay cuồng.
Mọi người chăm chú nhìn Dương Thanh.
"Chết đi cho tao!"
Ngưu Căn Huy rống lên, đấm thẳng vào huyệt Thái Dương của Dương Thanh.
"Uỳnh!"
Dương Thanh bỗng vung nắm đấm ra đỡ, tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Cùng với đó là một âm thanh giòn vang, đó là tiếng xương gãy