Rõ ràng Diệp Mạn rất tức giận với sự xuất hiện của Diệp Tiêu Điệp.
Diệp Tiêu Điệp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ cười: "Cô à, sao chuyện này không liên quan đến cháu được chứ?"
"Liên quan gì đến cháu hả?"
Diệp Mạn hỏi, bởi vì cau mày nên khóe mắt hiện lên nếp nhăn.
"Cháu chỉ đến để nhắc nhở cô đừng quên nhiệm vụ đến Giang Hải lần này.
Dù sao thì cháu mới là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp mà, cô nhỉ?"
Diệp Tiêu Điệp cười nói, như không nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Diệp Mạn.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm chẳng hiểu gì, nhưng Diệp Mạn lại hiểu rất rõ ý tứ của câu này.
Nhà họ Diệp sắp xếp Diệp Mạn đến Giang Hải là để bà ta tìm cách để liên hôn với người đứng đầu tỉnh Giang Bình, người được chỉ định liên hôn là Diệp Tiêu Diệp.
Mặc dù Tần Thanh Tâm là con gái ruột của Diệp Mạn, nhưng nói ra thì Tần Thanh Tâm vẫn không mang họ Diệp.
Còn Diệp Tiêu Điệp mới là con cháu dòng chính nhà họ Diệp.
Chỉ khi cô ta ở bên người đứng đầu tỉnh Giang Bình thì quyền lợi của nhà họ Diệp mới có thể được đảm bảo.
"Không phải cháu đã hứa với cô sẽ phản đối nhiệm vụ này rồi sao?"
Diệp Mạn giật mình phát hiện Diệp Tiêu Điệp đang muốn xen vào chuyện này.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của bà ta là để Tần Thanh Tâm kết hôn với người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Vậy thì bà ta vừa được nhận con, vừa hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời có thể nâng cao địa vị của mình trong nhà họ Diệp.
Quả là một mũi tên trúng ba đích!
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là Diệp Tiêu Điệp chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Bây giờ Tần Thanh Tâm chủ động tìm mình, bà ta nghĩ hai người sắp nhận nhau rồi, chỉ cần thuyết phục Dương Thanh nữa là đủ.
Nào ngờ, đúng giây phút quan trọng Diệp Tiêu Điệp lại không giữ lời.
Diệp Mạn đang cực kỳ tức giận.
"Đó là trước khi hội võ diễn ra.
Còn bây giờ, cháu buộc phải tranh giành!"
Nụ cười trên mặt Diệp Tiêu Điệp đột nhiên biến mất, cô ta kiên định nói.
"Các người có thể dừng lại một chút được không?"
Tần Thanh Tâm tức giận nói: "Tôi mặc kệ giữa các người có ân oán gì, đừng lãng phí thời gian của tôi!"
Lúc này, trong mắt Tần Thanh Tâm không hề có chút vui mừng vì được gặp mẹ ruột, mà chỉ có sự cáu kỉnh.
Diệp Mạn và Diệp Tiêu Điệp không tranh cãi nữa.
"Nói đi, tại sao bà lại bỏ rơi tôi?"
Tần Thanh Tâm hỏi lại lần nữa.
"Tâm à, những chuyện đó đã qua cả rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa được không? Con chỉ cần biết chúng ta là mẹ con ruột, mẹ rất yêu con, vậy là đủ rồi!"
Diệp Mạn vẫn muốn tiếp tục che giấu, không chịu nói ra sự thật.
"Hai mẹ con không gặp nhau nhiều năm như vậy, cô lại không chịu thành thật gì cả.
Nếu cháu là em họ, cháu nhất định sẽ không nhận cô đâu".
Diệp Tiêu Điệp khoanh tay trước ngực, cười híp mắt châm chọc.
"Cháu im miệng cho cô!"
Diệp Mạn tức giận mắng.
Diệp Tiêu Điệp không tức giận, chỉ cười không nói, giống như đang xem kịch.
"Tôi hỏi bà lần cuối, tại sao bà lại bỏ rơi tôi?"
Tần Thanh Tâm rõ ràng hơi tức giận, đỏ mắt hỏi.
Cô rất thất vọng, cũng rất đau lòng.
Cô đã nghĩ đến ngày được gặp lại bố mẹ ruột không biết bao nhiêu lần, tự hỏi sẽ cảm động tới mức nào.
Cô cũng cố gắng tìm lý do bao biện cho bố mẹ ruột, cho rằng họ chỉ vô tình để lạc mất mình mà thôi.
Hoặc là cô bị một kẻ buôn người nào đó bắt mất.
Nếu chỉ lạc nhau bình thường, cô sẽ tha thứ cho họ.
Nhưng bây giờ, Diệp Mạn cố tình che giấu khiến cô rất tức giận.
Cô cảm thấy có gì đó không bình thường.
Vừa rồi Diệp Tiêu Điệp cũng có nói là vì quyền lực.
Lẽ nào, bố mẹ thật sự bỏ rơi mình vì quyền lực sao?
"Tâm à, mẹ con mình khó khăn lắm mới gặp lại nhau, mình đừng nói những chuyện không vui đó nữa nhé?"
Diệp Mạn kích động chạy tới nắm lấy hai cánh tay của Tần Thanh Tâm.
"Chồng, chúng ta về thôi!"
Tần Thanh Tâm gạt tay Diệp Mạn ra, khoác tay Dương Thanh rời đi.
"Ừ!"
Dương Thanh gật đầu, để mặc cho Tần Thanh Tâm kéo mình đi.
"Tâm, con đừng đi! Đừng đi!"
Diệp Mạn lo lắng chạy lên chặn đường Tần Thanh Tâm, hai mắt đỏ hoe nói: "Tâm, mẹ là mẹ ruột của con! Nhiều năm trôi qua như vậy, lẽ nào con không nhớ mẹ sao?"
"Bao nhiêu năm qua, mỗi ngày mỗi đêm mẹ đều nhớ con, mơ đến ngày mẹ con chúng ta có thể nhận nhau".
"Khó khăn lắm mới gặp được con, con biết mẹ vui thế nào không?"
"Tập đoàn Mamba Đỏ là do một tay mẹ thành lập, không liên quan gì đến nhà họ Diệp.
Sau này, mẹ sẽ giao lại toàn bộ Mamba Đỏ cho con".
"Ngoài ra,