Lời quản gia nói khiến Hoàng Thiên Hành bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hoàng Thiên Hành có thể trở thành chủ gia tộc, phần lớn là nhờ quản gia.
Mỗi khi lão ta bộp chộp, định đưa ra quyết định sai lầm, quản gia lại nhắc nhở lão ta, giúp lão ta nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
“Nhưng chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho nó à?”, Hoàng Thiên Hành tức tối hỏi.
“Đương nhiên là không!”
Trong đôi mắt đục ngầu của quản gia lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta híp mắt: “Cho dù là ai, nếu đã dám khiêu khích nhà họ Hoàng thì sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng, nhưng giờ chưa đến lúc!”
“Ồ? Vậy ông nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”, Hoàng Thiên Hành vội hỏi.
“Lần này, chẳng những chúng ta không được trêu vào Dương Thanh mà còn phải lấy lòng nó, bày tỏ thành ý của chúng ta, đây là bước đầu tiên!”
Quản gia cười híp mắt: “Bước thứ hai mới là quan trọng, chỉ cần chúng ta…”
Quản gia nói rất nhiều, sau khi ông ta trình bày mưu kế của mình xong, Hoàng Thiên Hành lập tức sực hiểu, cười lớn: “Ha ha, tuyệt lắm! Không hổ là quản gia của Hoàng Thiên Hành tôi, đúng là kế hay, một mũi tên trúng hai con chim đấy!”
“Nếu đã vậy, chi bằng để tôi đích thân đến Giang Hải gặp thằng nhãi kia nhé?”, quản gia mỉm cười.
“Được, chuyện này giao cho ông, dù thế nào cũng phải khiến thằng nhãi đó cảm nhận được ‘thành ý’ của chúng ta”.
Trong mắt Hoàng Thiên Hành tràn ngập sự nham hiểm.
“Vâng!”
Quản gia đáp rồi đi lo liệu việc đến Giang Hải luôn.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã về đến tập đoàn Nhạn Thanh.
Nhưng anh vừa dừng xe lại thì đã thấy một chiếc Mercedes Benz đỗ bên cạnh, hình như đang đợi anh.
Dương Thanh nhíu mày, người phụ nữ này lại đến đây làm gì thế?
“Có thể tìm chỗ nào đó để nói chuyện tử tế không?”
Dương Thanh vừa xuống xe, Diệp Mạn đã bước tới, nghiêm túc nhìn anh.
Rốt cuộc Diệp Mạn cũng bớt vênh váo hơn, giọng điệu rất gượng gạo.
Rõ ràng, lần đầu tiên phải chịu thua này khiến bà ta vô cùng khó chịu.
Nhưng vì lợi ích của mình, bà ta bắt buộc phải nhân nhượng Dương Thanh.
“Có gì thì nói luôn ở đây đi!”
Dương Thanh hờ hững nói.
Đương nhiên anh biết người phụ nữ này muốn nói gì, chắc chắn sẽ liên quan tới Tần Thanh Tâm.
Diệp Mạn nhíu mày, đang định nổi đóa, bỗng nhớ đến mục đích của mình, lửa giận trong mắt cũng dần lắng xuống.
“Tôi muốn xin lỗi cậu vì sự kích động lúc trước! Xin lỗi!”, Diệp Mạn bỗng cúi đầu, xin lỗi Dương Thanh.
Hành động này của bà ta nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng khi nghĩ đến việc người phụ nữ này đã giả vờ xin lỗi