Bọn họ đang ngắm bắn ngay đầu Dương Thanh thì thấy anh đột nhiên nhếch miệng cười nhạt, vung tay lên.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Ba gã bắn tỉa ở ba hướng khác nhau còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì giữa trán mỗi người đều xuất hiện một lỗ máu.
Cùng với nửa cây đũa bạc lộ ra ngoài.
Trong phòng tiệc, Dương Thanh cười nói: "Mấy tay súng bắn tỉa của ông đều bị tôi giết rồi, các ông còn chiêu gì nữa?"
Nghe Dương Thanh nói thế, đám người nhà họ Vương cùng cười phá lên, như vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm.
"Các ông có nghe thấy thằng ngu này nói gì không?"
"Hình như nó vừa ném mấy cây đũa ra ngoài, chẳng lẽ ý nó là ném bừa mấy cây đũa có thể giết được ba tay súng bắn tỉa ở cách đây mấy trăm mét?"
"Thật đúng là ngu nhất trần đời.
Nó nghĩ tay nó lợi hại hơn súng ngắm chắc?"
Người nhà họ Vương cười nghiêng ngả, thậm chí còn có người cầm đũa lên bắt chước Dương Thanh ném ra ngoài, miệng còn phối hợp kêu lên: "Phụt!"
"Đi đời nhà ma rồi!"
"Ha ha ha ha…"
Bọn họ cười ngặt nghẽo.
Dương Thanh nhìn bọn như một lũ hề, lắc đầu cười: "Mã Siêu, sao bọn họ sắp chết đến nơi mà sao còn cười được vui vẻ như thế?"
Mã Siêu bật cười khinh bỉ, đáp: "Bởi vì bọn họ là lũ lợn không biết anh Thanh mạnh đến mức nào!"
"Tiếng cười của bọn họ làm tôi rất khó chịu lắm, làm sao giờ?", Dương Thanh lại hỏi.
"Dựa theo pháp luật của Chiêu Châu, anh có quyền ra lệnh giết họ", Mã Siêu lập tức đáp.
"Vậy cậu giết mấy kẻ cười sảng khoái nhất trước đi", Dương Thanh nói.
Anh vừa dứt lời, Mã Siêu đã hành động.
Mọi người chỉ thấy một cái bóng xẹt qua lao tới nhà họ Vương.
"Thằng ranh, mày dám sao?"
Vương Hổ lập tức giận dữ rống to.
Bởi vì Mã Siêu đang nhắm đến con lão ta, Vương Hồng Hiền.
"Bịch!"
Lão ta vừa thốt lên, Mã Siêu đã đấm mạnh vào ngực của Vương Hồng Hiền.
Tiếng va chạm trầm đục vang lên, Vương Hồng Hiền bị đánh bay ra ngoài.
Ngay khi ông ta rơi xuống đất, sự sống đã không còn.
Đám người nhà họ Vương vừa mới cười lớn đều im bặt, hoảng sợ nhìn thi thể Vương Hồng Hiền.
"Chết rồi?"
Người nhà họ Ngải cũng nhìn theo, vẻ mặt khiếp sợ.
Ngải Xuyên híp mắt lại, suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Dương Thanh đã bị ba khẩu súng bắn tỉa ngắm nhắm thẳng vào đầu mà còn dám ngông nghênh như thế?
Lẽ nào cậu ta không sợ nhà họ Vương ra lệnh bắn chết mình sao?
Cho tới lúc này, lão ta vẫn không dám tin Dương Thanh chính là Tướng quân