Nghe Hoàng Chung nói thế, Dương Thanh bỗng nở nụ cười lạnh lẽo.
Đám cưới hôm nay của Ngải Lâm chính là cái bẫy nhà họ Hoàng lập ra để dụ Dương Thanh tới Yến Đô.
Vương Hổ cũng đã thừa nhận điều này.
Lúc Hoàng Chung xuất hiện, Dương Thanh càng thêm chắc chắn.
Hoàng Chung đã mất đi vị trí người thừa kế, hôm nay dẫn người tới đây nhất định là vì nhiệm vụ của gia tộc.
Một gia tộc đặt thể diện lên trên hết như nhà họ Hoàng lại có hai người thừa kế liên tiếp bị mất mặt trong tay Dương Thanh, một kẻ bị anh ấn quỳ trên đất, một kẻ bị dọa đến phát điên.
Sao nhà họ Hoàng có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh?
"Cậu Thanh là người thông minh, hi vọng cậu đừng lựa chọn sai lầm".
Thấy Dương Thanh không nói lời nào, Hoàng Chung mỉm cười nói thêm.
Giọng điệu của ông ta nghe rất bình thản nhưng lại tràn đầy uy hiếp.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Thanh lạnh lùng cười nhẹ, lắc đầu: "Tặng ông một câu này!"
"Câu gì?"
Hoàng Chung vô thức hỏi lại.
"Nói dễ nghe một chút là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".
Dương Thanh ám chỉ, rồi lại châm chọc cười: "Nói khó nghe chút thì là, ông như con chó chỉ biết liếm phân!"
Ầm!
Dương Thanh vừa dứt lời, Hoàng Chung lập tức nổi giận đùng đùng.
Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều kinh hãi, không ngờ ngay cả Hoàng Chung mà Dương Thanh cũng dám sỉ nhục.
Chuyện Hoàng Chung từng bị Dương Thanh ấn quỳ xuống đất trước đây đã bị nhà họ Hoàng giấu nhẹm, rất ít người biết.
Nếu nhà họ Ngải và nhà họ Vương biết được, có lẽ sẽ không ngạc nhiên như bây giờ.
"Dương Thanh, mày muốn chết đúng không?"
Hoàng Chung bình tĩnh lại, sắc mặt âm trầm, không thèm che dấu sát khí mãnh liệt.
"Đây là Yến Đô, không phải Giang Hải, mày dám nói chuyện với tao như vậy, không sợ tao khiến mày không rời khỏi Yến Đô được nữa à?"
"Đừng tưởng tao đang đùa với mày, tao chưa bao giờ đùa với kẻ địch!"
Hoàng Chung lạnh giọng nói, không hề sợ Dương Thanh.
Dương Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Quả thật đã là chó thì không thể đổi được thói thích liếm phân!"
"Mày câm mồm ngay!"
Hoàng Chung giận dữ rống lên.
"Xem ra ông đã quên cảm giác hèn mọn khi quỳ dưới chân tôi cầu xin rồi nhỉ?"
Dương Thanh cười nhạt, đặt tách trà xuống nói với Mã Siêu đứng bên cạnh: "Ông Hoàng Chung quên rồi, cậu giúp ông ta nhớ lại cảm giác hèn mọn ấy đi".
Nghe vậy, Mã Siêu nhếch mép cười gian, cất bước đi về phía Hoàng Chung, vừa đi vừa nói: "Anh Thanh nói đúng lắm, chó đã quen thói ăn phân thì cho nó ăn thêm nữa nào".
"Khốn kiếp! Câm mồm! Mày câm mồm ngay cho tao!"
Hoàng Chung sắp tức điên rồi.
Không chỉ Dương Thanh luôn miệng chửi ông ta là chó quen thói ăn phân, ngay cả đàn em của Dương Thanh cũng dám sỉ nhục ông ta.
Nhưng lần này, ông ta không tới một mình, cho nên không sợ Dương Thanh nữa.
Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đã sợ ngây người.
Ý của Dương Thanh là Hoàng Chung từng quỳ dưới chân cậu ấy xin tha?
Bọn họ chợt lại mấy tháng trước, nhà họ Hoàng đột nhiên đổi người thừa kế,