Dù anh rời đi nhưng trách nhiệm của Tướng quân biên giới phía Bắc vẫn còn mãi.
Nghe vậy, Mã Siêu thấy khóe mắt cay cay.
Anh ta biết Dương Thanh chỉ muốn mình yên tâm đón nhận sự giúp đỡ của anh.
Dù thế nào Dương Thanh tự mình ra ta cũng là vì anh ta và Ngải Lâm.
Với quan hệ hiện giờ của Mã Siêu và Ngải Lâm, sự giúp đỡ của Dương Thanh đúng là ơn huệ lớn.
Chiếc xe lao thẳng tới nhà họ Hoàng.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng trang viên khổng lồ như một công viên cỡ lớn.
“Các người là ai?”
Mã Siêu vừa dừng xe, bảo vệ ở cổng đã hung hăng quát tháo.
Nhà họ Hoàng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, có lãnh địa riêng của gia tộc.
Ngoại trừ người nhà họ Hoàng, ai cũng không được phép tiến vào.
Nhưng giờ đây một chiếc xe màu đen lại ngang ngược xông tới.
Dương Thanh ra lệnh: “Xông vào!”
“Vâng!”
Ánh mắt Mã Siêu trở nên điên cuồng, đạp mạnh chân ga.
“Grừ!”
Tiếng động cơ xe nổ ầm.
Chiếc xe màu đen như tia chớp lao thẳng về phía hai tên bảo vệ đang cản đường.
Họ là cao thủ được huấn luyện đặc biệt, ngay khi nghe thấy tiếng động cơ thét gào đã nhanh chóng lăn ra ngoài né tránh.
“Bị tấn công rồi!”
Hai tên bảo vệ vội vàng gào lên trong bộ đàm.
Ngay sau đó, trong trang viên nhà họ Hoàng vang vọng tiếng còi báo động chói tai, vô số người đều giật mình hoảng hốt.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên còi báo động của nhà họ Hoàng vang lên.
Nhà họ Hoàng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nào có ai dám to gan xông vào?
Trang viên nhà họ Hoàng rất lớn.
Đi hết năm phút qua mấy cánh cổng đến khi đi tới cuối đường, bị một cánh cửa rộng hai mét chặn đường, Mã Siêu mới dừng xe.
Tòa nhà được bao bọc bởi bức tường cao vút này chính là chỗ ở của người nhà họ Hoàng.
Chỉ người mới đi qua được, xe không thể tiến vào.
Trước cửa đã có hơn hai mươi người chờ sẵn.
Ai cũng to cao vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng không phải kẻ tầm thường.
Người dẫn đầu cao khoảng hai mét, cánh tay cường tráng nổi đầy gân xanh, ở trần nửa người, làn da màu đồng khỏe khoắn.
“Anh Thanh đợi em giải quyết nhé!”
Mã Siêu