“Con trai ông nhát như cáy, bị dọa thành đồ đần cũng trách tôi sao?”
Dương Thanh cười châm chọc: “Nếu tính như vậy, quả thực là lỗi của tôi”.
Dương Thanh càng chế giễu, Hoàng Thiên Hành càng tức giận.
“Ranh con, hình như mày đang hiểu lầm một chuyện.
Đây là nhà họ Hoàng, ở đây tất cả đều do tao quyết định!”
Hoàng Thiên Hành giận dữ quát.
Dương Thanh không nói chuyện, nhìn sang vết thương trên đầu Mã Siêu vừa bị Đường Khôn đánh bằng cán súng, vết máu đã khô lại.
Trên mặt cũng có vài vết máu khô, trông rất ghê.
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, cau mày nói: “Tôi mới ngủ một giấc cậu đã bị đánh vỡ đầu rồi à?”
Mã Siêu ngượng ngùng cười, dang tay bất lực nói: “Bọn họ có súng, em không tránh đạn được, chỉ đành tạm thời chịu thiệt”.
“Cậu không biết gọi tôi dậy à?”, Dương Thanh tức giận hỏi.
Mã Siêu cười đáp: “Em sợ quấy rầy anh Thanh nghỉ ngơi”.
Hai người họ thản nhiên nói chuyện phiếm, không coi ai ra gì, dường như không biết mình đang trong tình cảnh nào.
Đám xạ thủ nhà họ Hoàng đều nổi giận, cảm thấy bị sỉ nhục.
Hơn hai chục họng súng nhắm thẳng vào Dương Thanh và Mã Siêu, vậy mà bọn họ dám đứng nói chuyện phiếm.
Sắc mặt Hoàng Thiên Hành cũng rất khó coi, nhìn chằm chằm Dương Thanh nhưng không tìm ra manh mối gì.
“Vừa rồi cậu không dám đánh thức tôi, cũng không tránh được súng đạn, chỉ có thể chịu đánh.
Bây giờ có tôi ở đây, cậu hẳn phải biết nên làm gì rồi chứ?”
Dương Thanh lại nói tiếp.
Mã Siêu gật đầu đáp: “Anh Thanh đã nói, kẻ nào dám ức hiếp người của anh chính là ức hiếp anh.
Kẻ đó ức hiếp người của anh như thế nào, người của anh sẽ trả thù gấp bội”.
“Biết rồi còn không mau đi đi!”, Dương Thanh nói.
“Vâng!”
Mã Siêu nghiêm trang đáp lại, lập tức nhìn về một người trẻ tuổi trong đám người.
Người bị để mắt tới chính là đội trưởng đội xạ thủ nhà họ Hoàng, Đường Khôn.
Vừa rồi hắn ta chính là kẻ cầm đầu chĩa súng vào Mã Siêu, còn đập súng vào đầu Mã Siêu.
Thấy Mã Siêu nhìn mình, hắn ta không khỏi bối rối.
Sao mình có cảm giác thằng kia có thể giải quyết mình thật thế nhỉ?
Đường Khôn hoảng hốt nghĩ.
“Chắc mày còn nhớ vừa rồi tao đã nói gì với mày nhỉ?”
“Tao nói tao sẽ khiến mày phải hối hận, quỳ xuống chân tao xin tha mạng”.
“Nếu bây giờ mày quỳ xuống, sủa vài tiếng rồi xin tao tha mạng, có lẽ tao sẽ tha cho mày đấy”.
Mã Siêu giễu cợt nhìn Đường Khôn.
“Chết tiệt! Mày muốn chết đúng không?”
Đường Khôn tức giận quát: “Mày thực sự cho rằng, chúng mày bị hơn hai chục khẩu súng chĩa vào vẫn có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Mã Siêu lắc đầu cười: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi”.
Dứt lời, anh ta chợt di chuyển, bước từng bước về phía Đường Khôn.
Mỗi bước đi đều khiến Đường Khôn cảm thấy áp lực khổng lồ.
Hắn ta nắm chặt khẩu súng ngắn trong tay, họng súng đen ngòm nhắm thẳng đầu Mã Siêu, hai tay run lẩy bẩy.
Có rất nhiều oan hồn đã bỏ mạng dưới tay hắn ta.
Thế nhưng hắn ta chưa từng bị một kẻ tay không tấc sắt dọa sợ trong khi bản thân đang cầm vũ khí như thế này.
“Dương Thanh, mày muốn chết đến vậy à?”
Hoàng Thiên Hành cũng tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thanh không thèm nhìn lão ta, chỉ nhìn chằm chằm Mã Siêu.
Dường như không gì quan trọng bằng chuyện anh em của mình trả thù.
“Đứng lại! Đứng lại mau! Tao nổ súng đấy!”
Thấy Mã Siêu tới gần, Đường Khôn hoảng loạn giơ súng gào ầm lên.
Các xạ thủ khác cũng cảm thấy áp lực rất lớn nhưng Hoàng Thiên Hành chưa ra lệnh, bọn họ không dám bóp cò.
Đường Khôn cũng vậy.
Thế nên Mã Siêu ngày càng đến gần, hắn ta càng thấy sợ hãi.
Điều khiến hắn ta thất vọng chính là, Mã Siêu đã tới trước mặt hắn ta nhưng Hoàng Thiên Hành vẫn chưa ra lệnh nổ súng.
“Không dám bóp cò còn học đòi người khác nghịch súng? Chúng mày có tư cách nghịch súng sao?”
Mã Siêu cười lạnh, chộp lấy khẩu súng Colt bị Đường Khôn nắm chặt trong tay, dùng chút sức đã đoạt lại được.
“Tạch tạch tạch!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Mã Siêu cầm súng bằng một tay, thao tác hai ba lần đã tháo khẩu súng Cotl tinh vi thành từng mảnh linh kiện.
Cả quá trình chỉ mất vài giây.
Có thể một tay tháo dỡ một khẩu súng lục trong khoảng thời