Thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Mã Siêu, Ngải Lâm không khỏi bật cười: "Trêu anh thôi, xem anh ngốc chưa kìa".
Dương Thanh cũng mỉm cười thấu hiểu.
Anh rất vui khi thấy người anh em tốt và cô gái mà mình yêu quý ở bên nhau.
Bây giờ anh đã tìm được hạnh phúc của mình, nên nếu anh em của anh cũng thế thì anh sẽ luôn ủng hộ.
Sáng sớm hôm sau, ở trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.
Một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng ở cửa, rất nhiều người đều quay sang nhìn nó bằng ánh mắt kinh ngạc.
Vì chỗ Maybach đỗ chính là lối vào của tập đoàn.
Trừ cấp cao của tập đoàn Nhạn Thanh ra, không ai dám đỗ xe ở vị trị ấy.
Hơn nữa cũng không ai dám làm trái quy tắc này, dù sao chỗ dựa của tập đoàn Nhạn Thanh cũng là gia tộc Vũ Văn, ai dám gây chuyện ở đây cơ chứ?
Lúc này đang sắp vào giờ làm, nên rất nhiều nhân viên đều chú ý tới chiếc xe kia.
Đúng lúc này, hai thanh niên chậm rãi bước xuống xe.
Một người trong đó có dáng vóc cao ráo, đúng chuẩn tỷ lệ vàng, mặc đồ đen đơn giản bình thường, trông rất thoải mái.
Nhưng nét mặt anh lại rất thản nhiên, chỉ khi ngẩng đầu nhìn tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, trong mắt anh mới có thêm vẻ hồi tưởng và cảm khái.
Còn một người khác thì có vóc dáng vạm vỡ, ăn mặc cũng rất thoải mái, đôi tay lộ ra bên ngoài trông như hai con rồng nhỏ, toàn thân tràn ngập sức mạnh mang tính bùng nổ.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ đang im lặng đứng bên cạnh, như vệ sĩ trung thành nhất đang bảo vệ chủ nhân.
Đương nhiên hai thanh niên này chính là Dương Thanh và Mã Siêu.
"Thưa anh, ở đây không cho phép đỗ xe, xin anh cho xe vào bãi đỗ xe ạ".
Đúng lúc này, hai người mặc đồng phục bảo vệ bước tới, giọng điệu rất cung kính nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ kiêu ngạo, không coi Dương Thanh và Mã Siêu ra gì.
Mã Siêu nhíu mày, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, chỉ vào chiếc Audi A8 màu đen ở bên cạnh, tức giận nói: "Nếu không cho phép đỗ xe ở đây, tại sao xe của họ lại được chứ?"
Sắc mặt hai bảo vệ hơi thay đổi, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn, giơ dùi cui lên ra oai, hung tợn nói: "Anh biết chủ của chiếc xe đó là ai không? Đó là phó tổng giám đốc của tập đoàn, còn các anh là cái thá gì mà có tư cách đỗ xe ở đây hả?"
"Đừng tưởng các anh lái được Maybach là có thể hoành hành ở tập đoàn Nhạn Thanh nhé".
"Ông đây nói cho anh biết, sau lưng tập đoàn Nhạn Thanh chính là gia tộc Vũ Văn, thậm chí ngay trong tập đoàn cũng có rất nhiều người thuộc dòng chính của gia tộc này".
"Nếu không muốn chết thì mau cút đi! Bằng không đừng trách chúng tôi không khách khí".
Thái độ của hai tên bảo vệ đều rất hống hách, nét mặt cũng vô cùng vênh váo, không hề coi trọng Dương Thanh và Mã Siêu vì họ lái Maybach.
"Có chuyện gì thế?"
Đúng lúc này, một người trung niên đeo kính gọng vàng bước tới, nét mặt trông rất uy nghiêm.
Người trung niên này không phải ai khác, chính là phó tổng giám đốc tập đoàn vừa bước xuống khỏi chiếc Audi A8.
"Chào sếp Tống ạ!"
Thấy người trung niên, hai tên bảo vệ vội cung kính chào.
Sau đó một trong số họ mới giải thích: "Sếp Tống, hai tên nhãi này đỗ xe ở đây, bọn tôi bảo họ lái xe đi nhưng họ không đồng ý, còn tuyên bố cứ phải đỗ xe ở nơi này".
Dương Thanh đang thản nhiên bỗng nhíu mày.
Anh vốn không muốn so đo với hai tên nhãi nhép này, nhưng đối phương lại bịa đặt.
Dù sao đây cũng là công ty mà mẹ để lại cho anh, đương nhiên anh không muốn gây chuyện ở nơi này.
Vừa nãy anh đã định bảo Mã Siêu lái xe đi trước, không ngờ hai bảo vệ kia lại nói thế.
Sếp Tống lập tức nhướng mày, lạnh lùng liếc Dương Thanh và Mã Siêu rồi nói: "Nếu họ đã dám gây chuyện ở cửa tập đoàn Nhạn Thanh thì đuổi đi cho tôi!"
"Vâng, thưa sếp Tống!"
Hai tên bảo vệ vội đáp với vẻ đắc ý.
Họ lập tức cầm dùi cui bước về phía Dương Thanh và Mã Siêu, liên tục cười lạnh: "Ê, hai anh tự cút hay để bọn tôi đánh cho