Tống Húc Dương mặc áo vest màu xanh biển phối với sơ mi trắng và cà vạt.
Mắt kính gọng vàng trông đúng là điển hình của cấp cao trong doanh nghiệp.
Nhưng lúc này ông ta cứ đập bàn liên tục, vẻ hung tợn trên mặt không hề hợp với bộ quần áo đang mặc.
Đặc biệt là đám người sau lưng ông ta nữa, trông chả khác gì một đám ô hợp.
Nếu có người ngoài ở đây, chắc sẽ thấy sốc về tính tình giang hồ của ông ta.
Mặt Lạc Bân lạnh tanh, ông ta vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Húc Dương chằm chằm: “Xin hỏi chức vị của ông là gì?”
Tống Húc Dương đang phẫn nộ bỗng nghe Lạc Bân hỏi vậy, ngơ ngác trả lời trong vô thức: “Ông đây là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh!”
“Mẹ nó ông chỉ là phó tổng, bố đây mới là tổng giám đốc nhé”.
“Bố thích đuổi vài con chó không nghe lời mà cũng phải báo cáo với ông à?”
“Mẹ nó Tống Húc Dương, bố nhịn ông vài hôm thì ông nghĩ bố là mèo bệnh thật à?”
Lạc Bân chợt đứng lên, hoàn toàn bùng nổ, một người không bao giờ nói tục mà bây giờ cũng bắt đầu chửi thề.
Giống như biến thành một người khác, Tống Húc Dương ức hiếp ông ta lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy Lạc Bân nổi nóng.
Trong phút chốc, Tống Húc Dương ngỡ ngàng.
Vài giây sau, ông ta mới gào lên: “Lạc Bân, mẹ nó ông nghĩ ông là ai?”
“Tôi nói cho ông biết, trước khi ông đến đây, tôi đã là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh rồi.
Bố mày làm tổng giám đốc mười mấy năm, mẹ nó ông là cái thá gì?”
“Ông tưởng được đứa con rơi bị nhà Vũ Văn ruồng bỏ chống lưng cho là có thể đấu với tôi được hả?”
“Bố mày mới là người được dòng chính gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng, ông đừng mơ có thể điều khiển được tập đoàn Nhạn Thanh!”
“Đừng nói là sa thải lính của bố, cho dù là con ruồi con bọ của tập đoàn, không có sự đồng ý của bố, ông đừng mơ đập nó chết!”
Phẩm chất con người Tống Húc Dương cực kém, cứ mở miệng ra là nói tục như “bố mày”, “mẹ nó”…
Đương nhiên là có người chống lưng nên ông ta mới dám ngạo mạn đến vậy, nếu không sao dám đấu với Lạc Bân?
Dù sao việc Lạc Bân được đưa đến đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn cũng đã chứng minh ông ta là người của Dương Thanh.
Dù Dương Thanh có vô dụng đi chăng nữa thì cũng là người của gia tộc Vũ Văn.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn ngồi im như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ngồi nhìn sự ngang ngược của Tống Húc Dương, anh muốn xem thử rốt cuộc tay sai được gia tộc bồi dưỡng sẽ ngạo mạn đến nhường nào.
Lạc Bân tức run người, ông ta là người có học thức văn hóa cao, bất đắc dĩ lắm mới nói tục vài câu.
Nhưng nếu so về độ nói tục nói câu nào chửi thề câu đó thì ông ta không phải là đối thủ của Tống Húc Dương.
“Tôi có thể không xét nét chuyện ông đuổi người của tôi nhưng mẹ nó ông lại bao che cho người đánh cháu tôi.
Tốt nhất là ông nên giải thích rõ ràng, nếu không hôm nay ông có ra khỏi tập đoàn được hay không cũng là chuyện đáng nói đó”.
Tống Húc Dương châm một điếu thuốc rít một hơi thật mạnh rồi lại phả khói vào mặt Lạc Bân, nói chuyện với thái độ cực kỳ hống hách.
“Sếp Tống, đây là hai thằng ranh dám động vào cháu trai ông”.
Lạc Bân chưa kịp lên tiếng, trưởng đội bảo vệ sau lưng Tống Húc Dương bỗng duỗi tay chỉ thẳng vào Dương Thanh và Mã Siêu nói.
Lúc này Tống Húc Dương mới quay đầu nhìn về phía Dương Thanh và Mã Siêu, ông ta chỉ nhìn phớt qua Mã Siêu rồi nhìn sang Dương Thanh.
“Hai thằng ranh, chúng mày đánh cháu tao đúng không?”
Tống Húc Dương hỏi, giọng điệu đã bình tĩnh hơn lúc cãi nhau với Lạc Bân.
“Thì ra con chó dại thích sủa lung tung đó là cháu của ông, nhà dột từ nóc, đâu thể trách được”.
Dương Thanh cười nhạt, nheo mắt nói: “Đánh thì đánh thôi, đâu phải giết người”.
“Rầm!”
Tống Húc Dương bùng nổ đập mạnh lên bàn, mắt đỏ bừng quát lên: “Mẹ nó mày nói ai là chó?”
“Ngày nào cũng có thằng đần nhưng hình như hôm nay gặp hơi bị nhiều nhỉ?”
Dương