Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh lại đến cổng biệt thự nhà họ Tần đúng giờ như cũ.
Nhưng anh không đợi được Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu mà gặp phải mẹ vợ.
Châu Ngọc Thúy vác theo cán chổi chạy ra, thấy Dương Thanh đứng đó liền hùng hổ đi tới.
“Đồ khốn kiếp nhà cậu, còn dám dây dưa với Thanh Tâm.
Tôi phải đánh chết cậu”, Châu Ngọc Thúy vừa chửi vừa đánh.
Với sức lực của Dương Thanh, một cái cán chổi có thể gây tổn hại gì cho anh?
Anh không trốn tránh cũng không phản kháng, để Châu Ngọc Thúy tùy ý đánh mắng.
Bà ta đánh một lúc, thấy Dương Thanh không né tránh mới hòi nghi hỏi: “Không phải cậu bị đánh thành thằng ngu rồi đấy chứ? Sao lại không tránh?”
Dương Thanh nở nụ cười tươi rói: “Nếu con tránh, nhất định mẹ sẽ càng tức giận.
Chỉ cần mẹ cho phép con ở bên Thanh Tâm, đánh con thế nào cũng được!”
“Đừng có mơ!”, Châu Ngọc Thúy hừ lạnh.
Lúc này, bà ta mới liếc thấy chiếc xe ô tô màu đen đỗ bên cạnh Dương Thanh, trông có vẻ rất đẹp mắt.
Nhưng đến khi nhìn thấy biểu tượng của hãng xe, bà ta liền bật cười chế giễu: “Chỉ với một cái xe nát tầm thường mà đòi ở bên con gái tôi sao?”
Dương Thanh chẳng mảy may tức giận, cười nói: “Mẹ muốn con làm thế nào mới chịu đồng ý cho con ở bên Thanh Tâm?”
Châu Ngọc Thúy đảo mắt, bỗng nhiên nói: “Nếu mỗi tháng cậu có thể nộp cho tôi năm mươi nghìn tệ phí sinh hoạt, tôi sẽ tạm thời đồng ý cho cậu ở bên Thanh Tâm”.
“Mẹ nói thật sao?”, Dương Thanh vô cùng vui sướng.
Châu Ngọc Thúy khinh thường nhìn anh, tức giận nói: “Cậu thật sự cho rằng mỗi tháng kiếm năm mươi nghìn tệ dễ lắm sao?”
Trong lúc bà ta đang nói, Dương Thanh đã mở cửa xe lấy ra năm xấp tiền một trăm tệ mới tinh ở trong hộp để đồ cạnh ghế phụ.
“Mẹ, con xin gửi mẹ năm mươi nghìn trước.
Một thời gian nữa con sẽ gửi mẹ thêm”, Dương Thanh cười tít mắt đưa năm mươi nghìn tệ cho bà ta.
Châu Ngọc Thúy thấy Dương Thanh lấy năm mươi nghìn tệ ra khỏi xe, không khỏi sửng sốt.
Trong mắt bà ta, Dương Thanh chỉ là một thằng vô dụng.
Bà ta nói ra con số năm mươi nghìn cũng chỉ để cố ý làm khó dễ, nào ngờ anh lại có thể lấy được số tiền ấy.
“Cậu thực sự tặng tôi chỗ này sao?”, Châu Ngọc Thúy vội vàng đưa tay nhận lấy, còn sợ bị anh cướp lại.
Dương Thanh gật đầu cười: “Mẹ đã cầm tiền trong tay rồi, chẳng lẽ con còn đòi lại được sao? Chỉ cần mẹ cho phép con ở bên Thanh Tâm, tháng sau con sẽ đưa mẹ một trăm nghìn”.
“Được, cậu tự nói đấy!”, Châu Ngọc Thúy không hề dọ dự lập tức gật đầu, chỉ sợ Dương Thanh đổi ý.
Dương Thanh kinh ngạc nghĩ, nếu biết mẹ vợ dễ giải quyết đến thế anh đã làm vậy từ lâu rồi.
Chỉ mấy trăm nghìn mà thôi, cho dù có là mấy trăm triệu cũng chẳng sao.
Chỉ cần có thể được ở bên vợ và con gái, muốn anh từ bỏ mọi thứ cũng được.
“Mẹ đang làm gì thế?”, Tần Thanh Tâm dẫn Tiêu Tiêu ra ngoài trông thấy Châu Ngọc Thúy liền tức giận hỏi.
Châu Ngọc Thúy vội vàng giấu tiền trong tạp dề, cố ý ho khan: “Thanh Tâm, mẹ vừa mới suy nghĩ lại, dù sao Dương Thanh cũng là bố của Tiêu Tiêu, tạm thời cho cậu ta ở đây cũng được”.
“Mẹ nói gì cơ?”, Tần Thanh Tâm không dám tin.
Hơn ai hết, cô là người biết rõ bà ta ghét Dương Thanh tới mức nào.
Châu Ngọc Thúy trừng mắt nhìn