Hàn Phi Phi mặt xanh mét, hé miệng, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Dương Thanh cũng nghiêm túc hẳn lên, chỉ trong nháy mắt gã đô con này đã xuất ra khí thế cực kỳ kinh người.
Anh đã từng đánh nhau với Đông Tà nhưng sợ rằng lão ta cũng không phải đối thủ của người trước mặt.
Đông Tà đã từng là cao thủ top 3 nhà họ Hoàng nhưng thực lực của người trước mặt không hề kém cạnh Đông Tà, có khi nào gã đô con này là cao thủ của tám gia tộc lớn ở Yến Đô hoặc Hiệp hội Võ thuật không?
Trong số những gia tộc có hiềm khích với anh, ngoài nhà họ Hoàng, nhà họ Diệp ra thì có gia tộc Vũ Văn và Hiệp hội Võ thuật.
Nhà họ Hoàng mới vừa thần phục anh, anh và nhà họ Diệp đã bí mật thỏa thuận hợp tác.
Còn về Hiệp hội Võ thuật, họ khá huênh hoang và thường mặc đồng phục của hiệp hội.
Nhưng gã đô con trước mặt không mặc đồng phục hiệp hội.
Nếu thế thì chỉ có thể là cao thủ gia tộc Vũ Văn, hơn nữa còn là cao thủ xếp hạng cực cao trong gia tộc.
“Cút!”
Trong chớp nhoáng, gã đô con đã xông tới trước mặt Dương Thanh.
Dương Thanh gầm lên đánh một quyền.
“Ầm!”
Cơ thể đang vọt về phía Dương Thanh đứng sững lại, bỗng có một sức mạnh cực đại ập vào ngực gã ta, chỉ thấy gã ta bay thẳng ra như viên đạn.
Hàn Phi Phi nhìn mà ngơ ngác, cô ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng chưa bao giờ thấy Dương Thanh kinh khủng đến vậy.
Mới một chiêu mà đã đánh cao thủ Yến Đô văng bảy tám mét.
Khoảnh khắc khi gã đô con bị chiêu của Dương Thanh đánh trúng, gã ta kinh hãi đến cực điểm.
Thân là một trong số những cao thủ đứng top của gia tộc Vũ Văn, họ hoàn toàn có thể tung hoành ở Yến Đô này.
Bây giờ lại bị một người mới hơn hai mươi tuổi đánh bay bảy tám mét.
Đứng trước mặt cao thủ chân chính, dù có là cao thủ của tám gia tộc lớn ở Yến Đô thì cũng thế thôi đúng không?
Gã ta không phải ai xa lạ mà chính là Hắc Tháp đã tự động xin đi giết Dương Thanh, cũng là cao thủ bên cạnh Vũ Văn Bân.
Đến giờ phút này Hắc Tháp mới nhận ra cậu chủ của mình chẳng biết gì về Dương Thanh cả, hoặc có biết thì cũng chỉ biết thông tin bề nổi thôi.
Người thế này, Vũ Văn Bân không nên động vào thì tốt hơn, không thì thể nào cũng chuốc vạ vào thân.
“Cút về nói với Vũ Văn Bân rằng nếu còn dám đến làm tôi ngứa mắt thì dù anh ta có là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, tôi vẫn giết anh ta như thường đấy!”
Khi Hắc Tháp đang kinh hãi thì Dương Thanh đã bước đến chỗ gã ta, đứng từ trên cao nhìn xuống nói.
Ánh mắt đó lạnh lẽo vô cùng, giống như đang nhìn xác chết.
Điều làm Hắc Tháp ngạc nhiên hơn nữa là Dương Thanh biết gã ta là người của Vũ Văn Bân.
Trong chớp mắt, gã ta thu hồi cảm xúc trong mắt nhưng lại bị Dương Thanh bắt được.
Ban nãy Dương Thanh chỉ thử thôi nhưng không ngờ đối phương lại là người của Vũ Văn Bân thật, sát ý chợt nồng hơn.
Hắc Tháp ý thức được mình đã bị lộ, âm thầm hối hận nhưng hối hận cũng đã muộn.
Gã ta bò dậy nhìn Dương Thanh thật kỹ rồi xoay người rời đi.
Gã ta mới đi được vài bước, ánh mắt chợt kiên quyết, giậm chân một cái, chỉ để lại bóng hình mờ nhạt, nhắm thẳng về phía Hàn Phi Phi.
Mọi thứ quá bất ngờ, Dương Thanh không ngờ anh đã tha cho đối phương mà đối phương lại dám động vào Hàn Phi Phi.
Không phải muốn chết thì là gì?
“A!”
Hàn Phi Phi hét lên, sợ hãi run rẩy nói: “Anh...
anh định làm gì?”
“Mày lùi ra đi”.
Hắc Tháp không trả lời cô ta mà nói với Dương Thanh.
Mắt Dương Thanh lóe sát khí, anh nheo mắt nói: “Tao cho mày con đường sống, mày định từ bỏ à?”
“Câm miệng!”
Hắc