“Được, nói phải giữ lời!”
Vương Thành nở nụ cười tự tin: “Chỉ cần tôi có thể giải quyết được phiền phức của gia tộc, sau này tôi chính là người thừa kế gia tộc!”
“Được, quyết định vậy đi!”, Vũ Văn Cao Dương lập tức đập bàn đáp.
Vũ Văn Cao Chấn lại sốt ruột nói: “Vũ Văn Cao Dương, chú đang ức hiếp người quá đáng.
Con trai tôi vừa mới trở về gia tộc, chú đã giao cho nó nhiệm vụ khó đến cả chú cũng không hoàn thành nổi”.
“Nếu chú nghĩ phiền phức lần này dễ giải quyết như vậy, cứ để Vũ Văn Bân làm đi.
Nếu trong ngày hôm nay nó không xử lý được thì đuổi nó vĩnh viễn rời khỏi Yến Đô, chú có dám đồng ý không?”
Vũ Văn Cao Chấn cả giận nói.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy chút hi vọng, Vương Thành là nơi gửi gắm duy nhất của ông ta.
Nếu hắn ta bị đuổi khỏi Yến Đô, cả đời này của Vũ Văn Cao Chấn sẽ phải kết thúc.
Vũ Văn Cao Dương lạnh lùng nói: “Cậu ta đã hơn ba mươi tuổi rồi còn gì? Chẳng lẽ không thể tự chịu trách nhiệm với lời nói của mình được sao?”
“Phải đó bác trai.
Bác chỉ trích bố tôi như vậy hơi quá đáng rồi đấy.
Chính con trai bác tự đòi giải quyết phiền phức này, liên quan gì đến bố con tôi?”
“Đương nhiên nếu bác không muốn trơ mắt nhìn con trai vừa mới đoàn tụ phải chia cách mãi mãi thì có thể từ bỏ tranh quyền thừa kế”.
Vũ Văn Bân cười nói.
Lần này các sản nghiệp bị nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp liên thủ chèn ép đều do anh ta phụ trách.
Anh ta biết rõ giải quyết phiền phức này khó hơn lên trời.
Chỉ e huy động toàn bộ gia tộc cũng chưa chắc giải quyết được trong vòng một ngày.
Đừng nói tới một thằng con riêng vừa mới quay về gia tộc.
Anh ta không tin Vương Thành có thể làm được.
Vũ Văn Cao Dương cũng không tin.
Những người còn lại cũng không tin.
“Tôi đã hứa, đương nhiên sẽ không nuốt lời!”
Vương Thành cười lạnh một tiếng: “Tôi khuyên các người hãy mau chóng chuẩn bị nghi thức lập người thừa kế đi.
Có khi chưa đến tối, phiền phức đã được giải quyết xong rồi”.
Dứt lời, hắn ta đứng dậy cười nói: “Được rồi, tôi phải đi xử lý phiền phức tất cả mọi người cùng hợp sức đều không giải quyết nổi đây!”
Vương Thành nghênh ngang rời đi trước mặt bao người.
Vẻ mặt của Vũ Văn Cao Chấn lập tức cứng đờ, những người khác đều chế giễu nhìn ông ta.
“Chúng ta tiếp tục họp đi!”
Vũ Văn Cao Dương lạnh lùng nhìn Vũ Văn Cao Chấn rồi nói: “Tiếp tục bàn cách giải trừ nguy cơ lần này của gia tộc Vũ Văn”.
Lần này, Vũ Văn Cao Chấn không lên tiếng cản trở.
Vương Thành làm vậy đã phá rối toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Ông ta vốn định mượn cơ hội này để nâng đỡ Vương Thành lên làm người thừa kế, sau đó chỉ cần giữ vững vị trí này là được.
Đợi đến ngày Vương Thành trưởng thành sẽ đủ thực lực tiếp quản gia tộc Vũ Văn.
Thế nhưng hành động vừa rồi của Vương Thành khiến ông ta hoàn toàn thất vọng.
Ông ta bỗng thấy hối hận vì đã dẫn Vương Thanh trở về gia tộc.
Thế nhưng hiện giờ vợ con ông ta đều đã bị ám sát, chỉ còn một đứa con trai này mà thôi.
Chỉ sợ nếu nhiệm vụ lần này thất bại, hai bố con bọn họ sẽ bị chia cách mãi mãi.
Bởi vì hậu quả khi Vương Thành thất bại là phải vĩnh viễn rời khỏi Yến Đô.
Cùng lúc đó, Vương Thành vừa rời khỏi gia tộc Vũ Văn liền gọi điện thoại: “Dương Thanh, chuẩn bị xong hết rồi.
Chỉ cần cậu giúp tôi giải quyết phiền phức của gia tộc Vũ Văn, tôi sẽ trở thành người thừa kế của bọn họ”.
Dương Thanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Dễ dàng vậy sao?”
“Cậu giúp tôi nhiều như vậy mà tôi vẫn không thể trở thành người thừa kế, há chẳng phải tôi chính là thằng vô dụng sao?”
Có thể nghe ra được, Vương Thành đang rất đắc ý.
Dương Thanh lắc đầu cười.
Anh cứ nghĩ muốn Vương Thành thay thế Vũ Văn Bân phải tốn chút sức, nào ngờ dễ dàng như vậy đã sắp thành công.
“Được, đợi điện thoại của tôi!”
Nói xong, Dương Thanh nhanh chóng cúp máy, gọi hai cuộc điện thoại khác.
Một cuộc gọi cho Hoàng Thiên Hành, một cuộc gọi cho Diệp Mạn.
Không ai ngờ được rằng Dương Thanh có thể giải quyết nguy