Vương Thành là người lấy lại tinh thần nhanh nhất.
Hắn ta thề, hắn ta không hề có ý định lợi dụng quan hệ của Vũ Văn Cao Dương và Dương Thanh, thực sự chỉ muốn chứng minh.
Không ngờ Vũ Văn Cao Dương lại dễ dàng cho phép hắn ta trở thành người thừa kế như vậy.
“Con không đồng ý!”
Đúng lúc này, giọng nói giận dữ vang vọng toàn bộ phòng họp.
Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Vũ Văn Bân.
Sắc mặt anh ta sa sầm, cắn răng nói: “Anh ta chỉ tùy tiện gọi một cú điện thoại là có thể chứng minh anh ta giải quyết được phiền phức của gia tộc sao?”
Vũ Văn Bân không sợ phải đối mặt với bố.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta chống đối Vũ Văn Cao Dương, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Đám người dòng chính của gia tộc Vũ Văn đều không dám tin nhìn chằm chằm anh ta.
Cậu ta điên rồi sao?
Dù có ý kiến đi nữa, không phải nên nói riêng sao?
Sao lại chống đối ngay trước mặt mọi người?
Vẻ mặt của Vũ Văn Cao Dương cực kỳ khó coi, sắc mặt âm trầm đáng sợ, tức giận quát: “Con câm miệng lại cho bố!”
Vũ Văn Bân kiên cường bất khuất, đỏ bừng mắt nói: “Một thằng con riêng bị gia tộc vứt bỏ nhiều năm, vậy mà một câu nói của nó liền quyết định được người thừa kế của gia tộc sao? Đúng là nực cười!”
Ầm!
Mọi người sợ ngây người.
Câu nói của Vũ Văn Bân tiết lộ chân tướng quá khủng bố.
Rõ ràng thằng con riêng anh ta nhắc tới không phải Vương Thành mà là người Vương Thành vừa gọi điện thoại.
Mười tám năm trước, Dương Thanh bị trục xuất khỏi gia tộc, đuổi khỏi Yến Đô.
Chuyện này náo loạn rất lớn, ai cũng biết.
Bọn họ vốn đang tò mò không biết Vương Thành gọi điện cho ai, giờ thì biết rồi.
Bởi vì Vũ Văn Cao Dương chỉ có một đứa con riêng, chính là đứa bé bị đuổi khỏi gia tộc với mẹ vào mười tám năm trước, Dương Thanh.
Không ai ngờ được, mười tám năm sau, đứa bé chín tuổi kia lại trở về!
Còn muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc Vũ Văn!
Vũ Văn Cao Dương nổi giận, toàn thân run rẩy, mặt mũi đen sì.
Vũ Văn Bân không hề sợ hãi, cười lạnh nói: “Nếu con nhớ không nhầm, mười tám năm trước chính bố tự đuổi hai mẹ con họ khỏi gia tộc, còn bắt họ đời này không được đặt chân vào Yến Đô nửa bước, vi phạm giết không tha!”
“Bây giờ nó trở về rồi, bố lại làm trái lời hứa năm đó, không chỉ coi như không thấy, còn vì một câu nói của nó liền hủy tư cách thừa kế của con, lập một thằng con riêng của đối thủ làm người thừa kế.
Bố làm vậy có xứng với mẹ con không?”
“Lúc trước nếu không nhờ có mẹ con, bố có được như ngày hôm nay không?”
Vũ Văn Bân điên cuồng chất vấn, không thèm giữ thể diện cho Vũ Văn Cao Dương.
Mặc dù ai cũng biết những chuyện này, nhưng anh ta nói ra ngay trước mặt mọi người chẳng khác nào tát vào mặt Vũ Văn Cao Dương.
Vũ Văn Cao Dương là chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Vậy mà lại bị con trai chỉ trích trước bao người.
Hiện giờ ông ta đang cực kỳ giận dữ.
“Bốp!”
Vũ Văn Cao Dương bỗng tát mạnh vào mặt Vũ Văn Bân, cả giận quát: “Câm miệng! Câm miệng lại cho tao!”
Vũ Văn Bân không dám tin vào mắt mình.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Cao Dương đánh anh ta.
Khóe miệng anh ta chảy máu, ánh mắt vẫn kiên định như cũ, cười lạnh một tiếng: “Vì một thằng con riêng mà bố đánh con!”
Vũ Văn Cao Dương đánh xong mới thấy hối hận, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, ôn tồn nói: “Bố làm vậy cũng vì muốn tốt cho con.
Có lẽ bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau này nhất định con sẽ hiểu được!”
Có một số việc ông ta không thể nói, nói ra sẽ phạm tội phản quốc, là tội chết.
Giống như Vũ Văn Bân vừa nói, không có mẹ của Vũ Văn Bân sẽ không có ông ta của hiện giờ.
Vậy nên mười tám năm trước, ông ta mới không chút do dự trục xuất Dương Thanh ra khỏi gia tộc Vũ Văn, đuổi khỏi Yến Đô.
Ông ta biết rõ thân phận hiện giờ của Dương Thanh.
Một câu nói của anh có thể hủy diệt toàn bộ gia tộc Vũ Văn.
Năm đó mẹ của Vũ Văn Bân ép ông ta đuổi hai mẹ con Dương Thanh đi, cả