Thấy Tống Lỗi đau đớn như vậy, kẻ đầu têu Tô Tĩnh sợ phát khiếp, toàn thân run lẩy bẩy.
Cô ta là chủ tịch công ty giải trí Tĩnh An, có địa vị như ngày nay rất không dễ dàng.
Người như vậy sao có thể là kẻ tầm thường?
Trước đó cô ta dám uy hiếp Mã Siêu là vì không biết thực lực của anh ta.
Bây giờ đã biết, cô ta đâu dám hống hách nữa.
Kẻ quyền quý thực sự vẫn là những cao thủ võ thuật hàng đầu.
Mã Siêu còn trẻ như vậy đã là cao thủ cấp Ám Kình, vậy thì Dương Thanh còn mạnh tới mức nào?
Một người trẻ tuổi có cao thủ cấp Ám Kình bảo vệ, chỉ sợ chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có tư cách này.
“Ầm ĩ quá!”
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Mã Siêu lập tức hiểu được ý của anh.
Thoáng chốc, anh ta chạy vọt tới trước mặt Tống Lỗi đang không ngừng kêu rên.
“Mày câm mồm được rồi đấy!”
Mã Siêu nói.
Tuy anh ta đang cười nhưng lại khiến người khác thấy rợn tóc gáy.
“Uỳnh!”
Mã Siêu đá một cái vào người Tống Lỗi.
Hắn ta như một quả bóng, cơ thể vạm vỡ cao 1m85 bị đá văng ra ngoài.
Đến khi hắn ta ngã xuống mặt đất, tiếng kêu đã im bặt.
Phòng tiệc rộng lớn lặng ngắt như tờ, tất cả đều hoảng sợ nhìn Mã Siêu.
“Chị vừa nói muốn đánh gãy tay chân tôi, còn muốn móc mắt tôi sao?”
Mã Siêu chợt đi tới Tô Tĩnh đang không ngừng run rẩy.
Giọng nói của anh ta như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào người Tô Tĩnh.
Cô ta thấy toàn thân mất hết sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mã Siêu tới gần mà không thể động đậy.
“Tôi… tôi chỉ đùa chút thôi… thật sự không có…”
Tô Tĩnh chưa nói hết câu, Mã Siêu đã hỏi tiếp: “Chị còn nói muốn tôi chết phải không?”
“Không phải… tôi thực sự không có ý đó, tôi chỉ nói vớ vẩn thôi.
Sao tôi dám lấy mạng cậu chứ?”
Tô Tĩnh sợ phát khóc, liên tục phủ nhận.
“Cộp cộp cộp!”
Phòng tiệc cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày da của Mã Siêu giẫm xuống đất.
Mỗi bước của anh ta như đang chà đạp trái tim của Tô Tĩnh, khiến nó như muốn nhảy vọt ra ngoài.
“Tôi chỉ là một người đàn bà vừa già vừa xấu, nào dám đòi mạng cậu? Vừa rồi tôi thực sự chỉ nói nhảm vài câu, xin cậu đừng coi là thật”.
Tô Tĩnh sợ xanh mặt, vội vàng xin tha.
Lúc này quan trọng nhất phải giữ được cái mạng.
Không thể đi theo vết xe đổ của Tống Lỗi, một tay bị bẻ thành vô số đoạn, còn bị Mã Siêu đá bay, hiện giờ chưa rõ sống chết.
Cô ta rất sợ Mã Siêu cũng đá mình như vậy.
Đến cả cao thủ cấp Minh Kình đỉnh phong như Tống Lỗi cũng gặp kết cục thê thảm.
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô ta chịu sao nổi một cú đá của Mã Siêu?
“Tôi vốn không muốn ra tay với phụ nữ, nhưng đồ đàn bà đê tiên như chị lại cứ ép tôi phải ra tay”.
Mã Siêu đã đi tới trước mặt Tô Tĩnh, bóp chặt cổ cô ta, sắc mặt lạnh lùng: “Từ lúc chị sỉ nhục anh Thanh, chị đã là người chết rồi!”
Đến tận lúc này, Tô Tĩnh mới bàng hoàng nhận ra, Mã Siêu thực sự muốn giết mình.
Rõ ràng cô ta muốn chiếm được Dương Thanh, lại bị Mã Siêu cho rằng cô ta đang sỉ nhục anh.
Ánh mắt cô ta tràn ngập sợ hãi, cầu khẩn, xen lẫn hối hận.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô ta sẽ không dám trêu chọc Dương Thanh nữa.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, tiếng rống giận chợt vang vọng toàn bộ sảnh tiệc.
Một người đàn ông trung niên đi tới trong sự bảo vệ của mấy tên vệ sĩ đang giận dữ nhìn chằm chằm Mã Siêu.
“Diệp Thương của nhà họ Diệp!”
“Nghe nói ông ta sắp leo lên vị trí chủ gia tộc rồi!”
“Trông Diệp Thương rất không vui, e là hai người trẻ tuổi kia sắp gặp tai họa rồi!”
Trông thấy Diệp Thương xuất hiện, nhiều người nhanh chóng nhận ra thân phận của ông ta.
Mã Siêu nhíu mày đưa mắt nhìn Dương Thanh hỏi ý kiến.
Mặc dù anh ta là kẻ lỗ mãng nhưng sẽ không làm ẩu.
Nếu Dương Thanh thực sự muốn làm lớn chuyện, anh ta không ngại xông lên đầu tiên.
“Thằng nhóc kia, cô Tô là khách quý của nhà họ Diệp chúng tôi.
Mau thả cô ấy xuống!”
Diệp Thương quát lớn.
Từ lúc xuất hiện, ông ta vẫn luôn nhìn vào Mã Siêu, dường như không biết quan hệ giữa Mã Siêu và Dương Thanh.
“Khách quý của nhà họ Diệp?”
Mã Siêu cười nhạo một tiếng: “Ả ta là khách quý thì anh Thanh là cái gì?”
“Anh Thanh là ai?”, Diệp Thương cau mày hỏi.
Diệp Vô Song đứng bên cạnh Diệp Thương không hề có ý định đứng ra giải thích, vẻ mặt châm chọc nhìn họ.
“Diệp Vô Song, anh nên giải thích một chút đi chứ?”
Mã Siêu không thèm để ý tới Diệp Thương, quay sang hỏi Diệp Vô Song.
Hình như Diệp Thương thực sự không biết Dương Thanh là khách quý được mời tới, bực bội nhìn Diệp Vô Song: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vô Song cười đáp: “Chú Hai, cháu không hề biết cậu ta là ai, càng không rõ anh Thanh là người nào”.
Nghe vậy, sắc