Diệp Thương vừa dứt lời, mấy gã trai vạm vỡ đã bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.
Mỗi người đều cầm một khẩu súng Colt ngắn, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Dương Thanh.
Thấy vậy, Diệp Vô Song kích động nghĩ, cảnh tượng đặc sắc nhất sắp diễn ra rồi sao?
Đến tận bây giờ, mọi chuyện vẫn giống như dự đoán của anh ta.
Tuy vừa rồi có chút ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn thuận theo kế hoạch ban đầu.
“Ông đang đùa với lửa đấy.
Nể tình con gái ông vừa đỡ đạn cho tôi, tôi có thể cho ông một cơ hội”.
Dương Thanh dừng bước xoay người lại, híp mắt nhìn Diệp Thương.
Bộ dạng bình thản hiện giờ của Dương Thanh nằm ngoài dự kiến của Diệp Thương.
Ông ta rất ngạc nhiên khi thấy Mã Siêu cũng lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Dường như đang nói, mấy mảnh sắt vụn này chẳng làm gì được cậu ta.
“Chú Hai, cậu ta rất giỏi giả vờ giả vịt.
Chú đừng để bị cậu ta lừa”.
“Cậu ta đùa bỡn tình cảm của Tiêu Điệp đã đủ lý do để lấy mạng cậu ta rồi!”
“Cậu ta còn là con rể của người kia.
Ai biết lần này cậu ta tới Yến Đô có phải để trả thù cho người kia hay không”.
Diệp Vô Song nhìn ra sự do dự trong mắt Diệp Thương, lại kích động mấy câu.
Dương Thanh bỗng nhìn anh ta như nhìn một người chết, hờ hững nói: “Nếu nói Diệp Thương đang đùa với lửa thì anh chính là đang đi trên lưỡi dao”.
Không hề có lời uy hiếp, nhưng lại đáng sợ hơn cả uy hiếp.
Diệp Vô Song chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ta biết rõ Dương Thanh mạnh cỡ nào, nếu không sao lại muốn mượn tay anh giết Diệp Thương?
Hôm nay là cơ hội cuối cùng của anh ta, không thành công thì sẽ chết thảm!
Cho dù có thể phải bỏ mạng, nhưng vì vị trí chủ gia tộc, anh ta bắt buộc phải làm vậy.
“Cậu nghĩ cậu còn sống được sao?”
Diệp Vô Song tỏ vẻ bình tĩnh, cười lạnh nói.
“Ranh con, chẳng lẽ mày nghĩ xạ thủ của nhà họ Diệp đều là lũ vô dụng, gần như vậy còn không bắn chết được mày hay sao?”
Diệp Thương tức giận quát, trong lòng lại dấy lên lo lắng.
Chỉ có thể dùng lời nói để lấy lại bình tĩnh.
Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Nếu tôi nói bọn họ chính là lũ vô dụng không giết được tôi thì sao?”
“Mày muốn chết phải không?”
Diệp Thương giận dữ rống lên.
Đám xạ thủ đang bao vây Dương Thanh và Mã Siêu cũng nổi giận vì bị anh sỉ nhục.
Các xạ thủ được nhà họ Diệp thuê dùng đều có khả năng bắn súng cực đỉnh.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, muốn bắn thì bắn đi.
Không bắn thì bảo người của ông cút ra khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi không có thời gian chơi đùa với các người đâu”.
Dương Thanh nhìn Diệp Thương, khinh thường nói.
“Mày đã muốn chết tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Diệp Thương lập tức thẹn quá hóa giận.
Ông ta là người sắp thừa kế vị trí chủ gia tộc của nhà họ Diệp lại bị coi khinh như vậy.
Sát khí thoáng hiện trong mắt Dương Thanh, anh đang định ra tay.
“Diệp Thương, con còn chưa kế thừa đã vội vàng muốn dùng quyền của chủ gia tộc rồi sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Vừa rồi mọi người đều tập trung quan sát Dương Thanh và Diệp Thương, không ai phát hiện có một bóng dáng già nua được Diệp Mạn đỡ vào sảnh tiệc.
“Diệp Kế Tông, chủ nhà họ Diệp!”
Có người nhận ra thân phận của lão ta, giật mình hô lên.
Dương Thanh cũng nhìn về phía Diệp Kế Tông, thấy lão ta đầu tóc bạc phơ, mặc sườn xám nam màu đỏ tươi, tay chống một cây gậy tinh xảo.
Mặc dù đã tám mươi tuổi nhưng trên người lão ta vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.
“Bố!”
Diệp Thương vội vàng chạy tới cung kính nhìn Diệp Kế Tông.
Diệp Vô Song cũng hốt hoảng gọi một tiếng: “Ông nội!”
Diệp Kế Tông ngồi xuống ghế bành, lạnh lùng nhìn Diệp Thương, chợt lên tiếng: “Con chưa làm chủ gia tộc đã muốn dùng quyền của chủ gia tộc rồi sao?”
Nghe vậy, Diệp Thương sợ hãi quỳ phịch xuống đất, thấp thỏm nói: “Không phải đâu bố!”
“Vậy bố hỏi con, nội quy đầu tiên của nhà họ Diệp là gì?”, Diệp Kế