Lúc này mọi người đều đồng loạt nhìn Diệp Mạn.
Có người thông cảm, có người chế giễu cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác.
Người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Diệp Vô Song.
Bởi vì trước đó không lâu Diệp Kế Tông đã nói, nếu Diệp Mạn có thể hàn gắn được mối quan hệ giữa Dương Thanh và nhà họ Diệp thì sẽ được làm chủ nhà họ Diệp đời tiếp theo.
Diệp Thương đã bị hủy tư cách người thừa kế, bây giờ Bạo Quân lại dùng tính mạng của Diệp Mạn uy hiếp Dương Thanh.
Một khi Dương Thanh dám bước chân vào nhà họ Diệp, chắc chắn sẽ không còn mạng quay về!
Sau này chỉ còn anh ta có tư cách kế thừa vị trí chủ nhà họ Diệp.
Lời của Bạo Quân khiến Diệp Mạn hốt hoảng tột độ.
Bà ta có thể mặc kệ sự sống chết của Dương Thanh, nhưng lại rất cần sự trợ giúp của anh.
Nếu anh bị giết, bà ta sẽ mất hết tương lai ở nhà họ Diệp.
Nhưng quan trọng nhất là từ trước tới nay Dương Thanh chưa bao giờ xem trọng người mẹ vợ này.
Bảo Dương Thanh đến đây trong vòng nửa tiếng để cứu bà ta là chuyện không thể nào.
"Cậu ta đúng là con rể của tôi nhưng bảo cậu ta đến nhà họ Diệp cứu tôi trong vòng nửa tiếng là điều không thể".
"Bởi vì con gái của tôi ra đời chưa được bao lâu đã bị tôi vứt bỏ".
"Bây giờ con gái tôi không chịu nhận người mẹ này, Dương Thanh cũng cảnh cáo, nếu tôi còn quấy rầy con bé cậu ta sẽ giết tôi".
"Với mối quan hệ như vậy ông nghĩ cậu ta sẽ đến đây vì tôi sao?"
Diệp Mạn cắn răng nói, trong mắt ngập tràn không cam lòng.
Bà ta chưa từng nghĩ âm mưu mấy chục năm của mình sẽ phải nhờ tới Dương Thanh, thậm chí cả mạng sống cũng phụ thuộc vào anh.
Bà ta rất không cam lòng, cũng rất giận dữ.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, lúc này bà ta chỉ có thể cầu nguyện Bạo Quân bỏ qua cho mình.
"Đó là chuyện của các người, không liên quan đến tôi!"
Bạo Quân cười lạnh, mặt đằng đằng sát khí: "Chỉ có nửa giờ, mặc kệ các người dùng cách gì, cậu ta nhất định phải tới đây.
Nếu không các người sẽ chết!"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Cái tên Bạo Quân vốn do hắn ta tàn ác máu lạnh mà có được.
Một người như vậy sao có thể mềm lòng với người khác?
Lời của hắn ta khiến cả nhà họ Diệp rơi vào tuyệt vọng.
Người ngoài đều nghĩ Hiệp hội Võ thuật chỉ mạnh hơn tám gia tộc đứng đầu Yến Đô một chút, nhưng bọn họ nào biết tám gia tộc này bắt tay với nhau mới có thể đấu lại được Hiệp hội Võ thuật.
Huống chi ân oán bao năm qua đã khiến tám gia tộc đứng đầu Yến Đô không thể hợp tác với nhau nữa.
Nếu biết nhà họ Diệp sắp bị Hiệp hội Võ thuật tiêu diệt, bọn họ sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Cùng lúc đó Dương Thanh đã trở về khách sạn Đế Đô, đang gọi video call với vợ và con gái.
"Khi nào bố mới về? Con nhớ bố lắm!"
Giọng nói non nớt của Tiêu Tiêu vang lên khiến trái tim Dương Thanh mềm nhũn.
"Sáng sớm mai bố sẽ về đưa con đi học và đưa mẹ đi làm".
Dương Thanh cười nói.
Anh thấy mọi việc ở Yến Đô về cơ bản đã giải quyết xong rồi.
Tình cảm của Mã Siêu và Ngải Lâm ngày càng tốt đẹp, tập đoàn Nhạn Thanh cũng đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Bố gạt con!"
Tiêu Tiêu bĩu môi, không vui nói.
"Sao bố lại gạt Tiêu Tiêu được? Bố đặt vé máy bay sáng sớm ngày mai rồi, bảo đảm sẽ về đúng giờ đưa con đi nhà trẻ".
Dương Thanh giơ tay cam đoan.
"Bố gạt con! Bố gạt con!"
Tiêu Tiêu buồn bực nói, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.
"Bố không gạt con thật mà!", Dương Thanh luống cuống.
Lúc này Tần Thanh Tâm vừa tắm xong đi tới, thấy hai bố con tranh cãi không khỏi bật cười: "Dương Thanh, mai là cuối tuần, em và Tiêu Tiêu đều ở nhà".
Dương Thanh bỗng sực tỉnh, lau mồ hôi trán thở phào nhẹ nhõm.
Anh sợ nhất là nhìn thấy vợ và con gái khóc.
Tiêu Tiêu chỉ nói anh gạt cô bé, không chịu nói lý do khiến anh vô cùng sốt ruột.
"Tiêu Tiêu, bố sai rồi.
Bố quên mất ngày mai con được nghỉ.
Thế ngày mai bố về nhà sẽ dẫn con đi sở thú chơi, được không?"
Dương Thanh chân thành xin lỗi.
"Được ạ!"
Ai ngờ Tiêu Tiêu đang sắp khóc vừa nghe Dương Thanh nói sẽ dẫn cô bé đi sở thú liền vui cười hớn hở đáp lại.
Dương Thanh dở khóc dở cười, bỗng có cảm giác như bị con gái