Giờ phút này, mọi người đều nhìn bóng người kia.
"Dương Thanh!"
Theo bóng người bước tới gần, người nhà họ Diệp cuối cùng đã nhìn thấy rõ.
Một người có dáng vẻ vạm vỡ như tháp sắt đi theo sát phía sau Dương Thanh chính là Mã Siêu.
Hai người lần lượt xuất hiện làm mọi người kinh ngạc.
Bạo Quân vốn đang định bẻ gãy cổ Diệp Mạn cũng nhìn sang.
Khi thấy chỉ có hai người thanh niên hơn hai mươi tuổi bước tới, ánh mắt hắn ta vô cùng khinh thường.
"Nếu tao giết bà ta, mày sẽ bắt cả Hiệp hội Võ thuật chôn cùng à?"
Bạo Quân hỏi với vẻ cợt nhả, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn như muốn giết người.
Qua lời thì thầm bàn tán của người nhà họ Diệp, hắn ta đã biết người tới là Dương Thanh.
Vào lúc Diệp Mạn nhìn thấy Dương Thanh, trong mắt cháy lên khát vọng sống đồng thời giãy dụa càng kịch liệt hơn.
Bà ta biết, bây giờ chỉ có Dương Thanh có thể cứu mình.
Nhưng bà ta còn đang ở trong tay của Bạo Quân, nếu đắc tội hắn ta thì sợ rằng rất khó sống được.
"Ông không hiểu tiếng người hay tai có vấn đề?"
Dương Thanh thờ ơ hỏi.
Ầm!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều chấn động!
Bạo Quân hoàn toàn bị chọc giận.
Những lời này của Dương Thanh dường như không có vấn đề gì, nhưng thật sự là câu mắng người không thô tục.
Phiên dịch qua chính là “Ông là súc vật nên không hiểu lời con người như tôi nói, hay ông bị điếc?"
Có thể tưởng tượng được những lời này kích thích Bạo Quân tới mức nào.
"Thằng nhóc, tao sẽ đích thân vặn gãy cổ mày!"
Bạo Quân tức giận hét lên.
Dáng người hắn ta vốn đã rất cao lớn, vừa nổi nóng thì cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cảm giác cả người tràn trề sức lực.
Diệp Mạn ở trong tay hắn ta lại nhỏ bé như vậy.
"Dương Thanh, cậu thật to gan, dám vỗ lễ với Bạo Quân như vậy.
Cậu đừng quên mẹ vợ cậu còn ở trong tay ông ta”.
Diệp Vô Song lớn tiếng nói.
Không biết vì sao, nhìn thấy Dương Thanh bình tĩnh điềm nhiên, trong lòng anh ta chợt lo lắng.
Ngay cả bản thân anh ta cũng thấy chấn động, không ngờ mình lại có ảo giác rằng có lẽ Bạo Quân thật sự không phải là đối thủ của Dương Thanh.
Anh ta nói vậy cũng là nhắc nhở Bạo Quân có thể giết Diệp Mạn trước.
Bây giờ chỉ cần bà ta chết, có thể xác định vị trí người thừa kế là của mình.
Dương Thanh hơi híp mắt lại.
Sao anh có thể không hiểu được lòng dạ độc ác của Diệp Vô Song?
"Anh sẽ chết rất thảm!", Dương Thanh lạnh lùng nói.
Anh chỉ nói một câu rồi không nhìn Diệp Vô Song nữa.
Nhưng anh ta thấy mình như vừa bị thần chết để mắt tới, một cảm giác ớn lạnh lan tràn khắp người.
"Ông là cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, sẽ không gây khó dễ cho một người phụ nữ chứ?"
Dương Thanh nói với Bạo Quân: "Ông thả bà ta ra, tôi đánh với ông một trận! Được không?"
"Nếu tao cứ nhất quyết giết bà ta thì sao?"
Bạo Quân nói với vẻ trêu tức.
Bàn tay hắn ta vốn thả lỏng chợt siết chặt.
Diệp Mạn chỉ cảm thấy cổ của mình sắp gãy rồi.
Bà ta sợ đến mức muốn tè ra quần, hai tay, hai chân điên cuồng giãy giụa.
Bạo Quân thích nhất là đùa bỡn người khác.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt người khác, hắn ta có cảm giác rất khoái chí.
Nhưng hắn ta thất vọng khi không nhìn thấy được chút sợ hãi nào trong mắt Dương Thanh.
Đôi mắt kia u ám, tối tăm như vực sâu không thấy đáy.
"Người phụ nữ này là mẹ vợ của mày.
Mày không sợ tao giết bà ta à?"
Bạo Quân nhíu mày hỏi.
"Người ở trong tay ông, có giết hay không là chuyện của ông”.
Dương Thanh bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ ông tưởng tôi qua đây để cứu người phụ nữ này?"
Bạo Quân nghe vậy thì đanh mặt lại.
Lúc trước, Diệp Mạn nói Tần Thanh Tâm chỉ là con gái rơi của mình, Dương Thanh rất ghét bà ta.
Ban đầu Bạo Quân còn chưa nghi ngờ, nhưng bây giờ thì tin rồi.
Trông Dương Thanh có vẻ rất trẻ nhưng Bạo Quân không cho rằng Dương Thanh là một kẻ vô dụng.
Bất kể có phải cậu ta giết Lữ Mông không, ít nhất Ngưu Căn Huy đứng hàng thứ chín trong hiệp hội Võ thuật đã thật sự chết trong tay Dương Thanh, hơn nữa còn bị giết chết trước mặt bao nhiêu người.
Nếu người thanh niên tài giỏi như vậy không phải là loại người thủ đoạn tàn độc, sẽ không thể có được thành tựu như hôm nay.
"Nếu vậy, tao sẽ lấy mạng của người phụ nữ này!"
Bạo Quân quát lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên dùng sức.
"Bộp!"
Trong thời điểm chỉ mành treo chuông, một bàn tay tinh tế đột nhiên nắm lấy cổ