"Ông chủ Diệp, ông nói xem, nếu tôi giao người này cho Hiệp hội Võ thuật thì nhà họ Diệp sẽ có hậu quả gì?"
Dương Thanh cười híp mắt và nói với Diệp Kế Tông.
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão già đã tám mươi tuổi này cuối cùng đã lộ vẻ sợ hãi.
Tay súng này vốn là do lão ta thuê về.
Bây giờ Bạo Quân bị bắn chết, nếu Dương Thanh giao người cho Hiệp hội Võ thuật, bọn họ chắc chắn có thể cạy miệng được tay súng này.
Đến lúc đó, tất cả đều bị lộ hết.
"Tay súng này chẳng liên quan gì đến tôi.
Cho dù cậu giao hắn cho Hiệp hội Võ thuật thì sao chứ?", Diệp Kế Tông chột dạ nói.
Trước khi xác định Dương Thanh sẽ giao người cho Hiệp hội Võ thuật, tất nhiên lão ta sẽ không thừa nhận.
Dương Thanh hỏi với vẻ hài hước: "Tôi còn chẳng biết người này là ai, sao ông chủ Diệp đã biết hắn là tay súng? Hơn nữa còn biết hắn là tay súng giết chết Bạo Quân? Chẳng lẽ ông chủ Diệp có năng lực đoán trước tương lai?"
Người nhà họ Diệp nghe vậy thì đều kinh ngạc đến ngây người.
Bạo Quân bị bắn chết khiến bọn họ rất kinh ngạc, cũng rất sợ hãi.
Bọn họ sợ Hiệp hội Võ thuật sẽ tiêu diệt nhà họ Diệp.
Dương Thanh chỉ nói mấy câu, không ngờ đã lừa được Diệp Kế Tông tự khai ra.
Lão ta hoảng loạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Ông làm nhiều chuyện ác như vậy, lẽ nào không định sám hối à?"
Dương Thanh chợt ngừng cười, lạnh lùng nói: "Bố vợ mà tôi chưa bao giờ gặp đã bị ông giết, lẽ nào ông không tính xin lỗi vợ và con gái của ông ấy?"
Dương Thanh không có chút thiện cảm nào với lão già này.
Nếu không phải lão ta là ông ngoại của Tần Thanh Tâm, anh sẽ chẳng chờ tới bây giờ.
Anh hẳn đã tiêu diệt nhà họ Diệp, báo thù cho bố ruột của Tần Thanh Tâm từ lâu.
Hai mắt Diệp Mạn cũng đỏ hoe, bà ta nghiến răng nói: "Sợ là trong mắt bố chỉ có lợi ích của gia tộc nhỉ? Cho dù con là con gái của bố nhưng cũng chỉ là một quân cờ trong tay bố.
Bố muốn hạ thế nào thì quân cờ nhất định phải đi tới đó!"
"Bố là người nhà họ Diệp, làm chủ gia tộc họ Diệp, lẽ nào bố làm mọi chuyện vì gia tộc là sai sao?"
"Con có biết tất cả những gì nhà họ Diệp có được bây giờ đều được đổi bằng máu của bao nhiêu thế hệ trước trong nhà họ Diệp không?"
"Bố chỉ muốn nhà họ Diệp đứng ở vị trí huy hoàng hơn, để an ủi cho linh hồn những người đã mất.
Chẳng lẽ điều này cũng là sai sao?"
Diệp Kế Tông cau có mặt mày, kích động nói: "Nếu không phải vì nhà họ Diệp, sao bố đã tám mươi còn phải giữ lấy vị trí chủ gia tộc họ Diệp, lo lắng vất vả cho cái nhà này chứ?"
"Lẽ nào bố không biết nhường cho con cháu tài giỏi, trồng hoa cỏ, hưởng thụ quãng đời chẳng còn lại bao nhiêu nữa sao?"
Diệp Kế Tông phẫn nộ hét lên như phát điên, đôi mắt đầy tơ máu.
Hai mắt Diệp Mạn đỏ hoe, mím chặt môi không nói một lời nào, chỉ căm hận nhìn lão ta.
Qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nhắc tới chuyện người yêu bị bố mình ra lệnh giết chết, bà ta đều có cảm giác sống không bằng chết.
Bà ta muốn báo thù rửa hận và đã có rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần định ra tay, bà ta lại không sao hạ quyết tâm được.
Bất kể thế nào, Diệp Kế Tông cũng là bố mình.
Cho dù lão ta có sai thì đó cũng là bố mình!
Cho nên trong lòng bà ta chỉ căm hận Diệp Kế Tông, nhưng bảo ra tay giết thì bà ta không làm được, thật sự không làm được.
Dương Thanh không nói một lời nào.
Nhiệm vụ của anh chỉ là cứu Diệp Mạn.
Bây giờ anh đã hoàn thành nhiệm vụ, còn lại là chuyện riêng của Diệp Mạn.
Anh chỉ cần bảo đảm bà ta có thể còn sống là đủ rồi.
Vào giây phút Diệp Kế Tông dùng tới tay súng định giết chết Mã Siêu, thật ra anh đã có đủ lý do để giết lão ta.
Chỉ vì mối quan hệ máu mủ mỏng manh giữa Diệp Kế Tông và Tần Thanh Tâm, Dương Thanh không có cách nào ra tay với ông lão tám mươi tuổi này.
"Đúng! Vì gia tộc, bố có thể nắm số phận của mỗi đứa con”.
"Vì là bố, bố có thể hi sinh hạnh